Tác giả:

Cố Tiểu Bắc mặc dù gọi là Tiểu Bắc, nhưng lại là người Tô Châu chính cống, là một đứa trẻ được sông nước Giang Nam nuôi dưỡng, làn da thì rất tốt nên không cần nói, khuôn mặt đó, trắng trẻo hồng hào, non mềm như da em bé đến nỗi người ta nghĩ rằng có thể nhéo ra nước. Cho nên bạn cùng phòng đều gọi cậu bằng một cái biệt danh hoa hoa lệ lệ — Tiểu Bạch. *Giang Nam và Tô Châu đều ở phía Nam * Tiểu Bạch – ý chỉ những người ngốc nghếch Bất quá tính tình Cố Tiểu Bắc cũng không tốt như vậy, cũng chỉ có mấy tên đầu be trong ký túc xá mới dám gọi cậu như vậy, còn nếu bạn gọi cậu ấy là Tiểu Bạch, thì nhất định mặt cậy ấy sẽ đỏ bừng bừng, mắng thẳng vào mặt bạn: “Cậu mới Tiểu Bạch, cả nhà cậu đều là Tiểu Bạch.”  ( nói xem, Cố Tiếu Bắc vẫn là rất có tiềm chất làm thụ a /) *đầu be: nguyên văn điểu nhân, QT trans đầu bu*i =]] Tiêu Ca vẻ mặt hết thuốc chữa: “Được rồi, Tiểu Bạch cưng muốn chơi game không? Ra đây chơi Tầm Tiên với anh đi, dù sao cũng không phải lũ con gái, rảnh rỗi không có việc…

Chương 32

Võng Du Chi Nhân YêuTác giả: Huệ Huệ YanTruyện Đam Mỹ, Truyện Võng DuCố Tiểu Bắc mặc dù gọi là Tiểu Bắc, nhưng lại là người Tô Châu chính cống, là một đứa trẻ được sông nước Giang Nam nuôi dưỡng, làn da thì rất tốt nên không cần nói, khuôn mặt đó, trắng trẻo hồng hào, non mềm như da em bé đến nỗi người ta nghĩ rằng có thể nhéo ra nước. Cho nên bạn cùng phòng đều gọi cậu bằng một cái biệt danh hoa hoa lệ lệ — Tiểu Bạch. *Giang Nam và Tô Châu đều ở phía Nam * Tiểu Bạch – ý chỉ những người ngốc nghếch Bất quá tính tình Cố Tiểu Bắc cũng không tốt như vậy, cũng chỉ có mấy tên đầu be trong ký túc xá mới dám gọi cậu như vậy, còn nếu bạn gọi cậu ấy là Tiểu Bạch, thì nhất định mặt cậy ấy sẽ đỏ bừng bừng, mắng thẳng vào mặt bạn: “Cậu mới Tiểu Bạch, cả nhà cậu đều là Tiểu Bạch.”  ( nói xem, Cố Tiếu Bắc vẫn là rất có tiềm chất làm thụ a /) *đầu be: nguyên văn điểu nhân, QT trans đầu bu*i =]] Tiêu Ca vẻ mặt hết thuốc chữa: “Được rồi, Tiểu Bạch cưng muốn chơi game không? Ra đây chơi Tầm Tiên với anh đi, dù sao cũng không phải lũ con gái, rảnh rỗi không có việc… Cố Tiểu Bắc làm việc rất thoải mái. Gần như là ngồi đó uống trà, kỳ thật chủ yếu là do được Doãn Thiên Tề chiếu cố, không ai dám để cho cậu làm chân sai vặt. Tiểu Bắc rảnh rỗi nhàm chán, onl Tầm Tiên chuẩn bị thăng cấp.“Cố Tiểu Bắc mới tới ở đâu?”Giọng nói này sao lại nghe quen tai như vậy? Bơm Máu?Lúc Tiểu Bắc nhìn qua bên đó, quả thật là bị kinh diễm. Đây thật sự là Bơm Máu? Một đôi mắt hoa đào loang hơi nước, ánh mắt mê ly tràn đầy sức sống. Cái môi đỏ bĩu một cái, tự tiếu phi tiếu, sẽ dẫn ra bao nhiêu phong tình. ( được rồi, câu này là sao, thật sự là tôi không viết được, kỳ thật là một ngọn gió? Cô gái lẳng lơ =.=)*tự tiếu phi tiếu: cười nhưng không cười“Trời ạ, chính là cậu em này sao.”Cố Tiểu Bắc muốn phun toàn bộ trà ra, vừa rồi toàn bộ đều là ảo giác, ảo giác.“Yêu nhân Bơm Máu?”“Ừ, chính là Bơm Máu ca ca của em.” Ánh mắt của Doãn Thiên Tề quả nhiên không kém, đứa nhỏ này cô thấy cũng thích. Doãn tổng của cậu không chủ động, cô vội tới nhìn cậu một chút.“Buổi tối ở đó?” Nghiêm Nghiên, nữ nhân bưu hãn mà toàn bộ công ty đều phải sợ, ặc, hoặc là nói nam nhân? Bộ dáng đúng là không thể phản đối, kỳ thật nhìn Doãn tổng là biết, dù sao vẫn có chút gene tốt bụng trong người. But, người này, chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể khinh nhờn. Nam nhân vừa thấy liền lập tức đi đường vòng.“A? Trở lại trường học a.”“Đừng về cái nơi xa lắc lơ đó vội, em đến nhà chị ở đi, chẳng những gần, buổi tối còn có thể chơi game, rất tốt.”“Không tốt chứ? Cô nam quả nữ.”“Chụy phi, ai cùng em cô nam quả nữ chứ, còn có Doãn tổng của em đó.”*phi: nhổ vàoCố Tiểu Bắc ngẫm lại thấy như thế rất tốt, đúng là trường học cách chỗ này quá xa, nhưng cũng cảm thấy có lẽ Bơm Máu quá mức quan tâm mình rồi, có dự cảm không tốt.Nghiêm Nghiên nhìn còn dê trắng này, cái loại cảm hứng tà ác luôn luôn muốn chọc người ta phạm tội đang hừng hực bốc lên.“Doãn tổng, anh ấy không ngại?”Anh ấy sẽ để ý? Có mà anh ấy còn cười vui vẻ hơn cả người khác.“Kỳ thật là anh ấy bảo chị tới, nếu không thì làm sao chị biết là em đã đến rồi.” Cười gian ing.“Vẫn là cảm thấy không quá thuận tiện, em vẫn nên trở lại trường thì hơn.”“Đệt, một đại nam nhân sao lại mắc cỡ ngại ngùng như con gái thế. Chị cũng đâu ăn em.” ( đúng là đại thần sẽ a, tác giả đang chìm trong vô vàn YY)“Được, đi.” Cuộc đời Cố Tiểu Bắc ghét nhất là bị người ta nói rằng mình giống con gái, cậu giống con gái? Đây chính là chuyện buồn cười nhất trên đời. ( Bạch, bộ dáng của con đúng là câu chuyện cười)

Cố Tiểu Bắc làm việc rất thoải mái. Gần như là ngồi đó uống trà, kỳ thật chủ yếu là do được Doãn Thiên Tề chiếu cố, không ai dám để cho cậu làm chân sai vặt. Tiểu Bắc rảnh rỗi nhàm chán, onl Tầm Tiên chuẩn bị thăng cấp.

“Cố Tiểu Bắc mới tới ở đâu?”

Giọng nói này sao lại nghe quen tai như vậy? Bơm Máu?

Lúc Tiểu Bắc nhìn qua bên đó, quả thật là bị kinh diễm. Đây thật sự là Bơm Máu? Một đôi mắt hoa đào loang hơi nước, ánh mắt mê ly tràn đầy sức sống. Cái môi đỏ bĩu một cái, tự tiếu phi tiếu, sẽ dẫn ra bao nhiêu phong tình. 

( được rồi, câu này là sao, thật sự là tôi không viết được, kỳ thật là một ngọn gió? Cô gái lẳng lơ =.=)

*tự tiếu phi tiếu: cười nhưng không cười

“Trời ạ, chính là cậu em này sao.”

Cố Tiểu Bắc muốn phun toàn bộ trà ra, vừa rồi toàn bộ đều là ảo giác, ảo giác.

“Yêu nhân Bơm Máu?”

“Ừ, chính là Bơm Máu ca ca của em.” Ánh mắt của Doãn Thiên Tề quả nhiên không kém, đứa nhỏ này cô thấy cũng thích. Doãn tổng của cậu không chủ động, cô vội tới nhìn cậu một chút.

“Buổi tối ở đó?” Nghiêm Nghiên, nữ nhân bưu hãn mà toàn bộ công ty đều phải sợ, ặc, hoặc là nói nam nhân? Bộ dáng đúng là không thể phản đối, kỳ thật nhìn Doãn tổng là biết, dù sao vẫn có chút gene tốt bụng trong người. But, người này, chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể khinh nhờn. Nam nhân vừa thấy liền lập tức đi đường vòng.

“A? Trở lại trường học a.”

“Đừng về cái nơi xa lắc lơ đó vội, em đến nhà chị ở đi, chẳng những gần, buổi tối còn có thể chơi game, rất tốt.”

“Không tốt chứ? Cô nam quả nữ.”

“Chụy phi, ai cùng em cô nam quả nữ chứ, còn có Doãn tổng của em đó.”

*phi: nhổ vào

Cố Tiểu Bắc ngẫm lại thấy như thế rất tốt, đúng là trường học cách chỗ này quá xa, nhưng cũng cảm thấy có lẽ Bơm Máu quá mức quan tâm mình rồi, có dự cảm không tốt.

Nghiêm Nghiên nhìn còn dê trắng này, cái loại cảm hứng tà ác luôn luôn muốn chọc người ta phạm tội đang hừng hực bốc lên.

“Doãn tổng, anh ấy không ngại?”

Anh ấy sẽ để ý? Có mà anh ấy còn cười vui vẻ hơn cả người khác.

“Kỳ thật là anh ấy bảo chị tới, nếu không thì làm sao chị biết là em đã đến rồi.” Cười gian ing.

“Vẫn là cảm thấy không quá thuận tiện, em vẫn nên trở lại trường thì hơn.”

“Đệt, một đại nam nhân sao lại mắc cỡ ngại ngùng như con gái thế. Chị cũng đâu ăn em.” 

( đúng là đại thần sẽ a, tác giả đang chìm trong vô vàn YY)

“Được, đi.” Cuộc đời Cố Tiểu Bắc ghét nhất là bị người ta nói rằng mình giống con gái, cậu giống con gái? Đây chính là chuyện buồn cười nhất trên đời. 

( Bạch, bộ dáng của con đúng là câu chuyện cười)

Võng Du Chi Nhân YêuTác giả: Huệ Huệ YanTruyện Đam Mỹ, Truyện Võng DuCố Tiểu Bắc mặc dù gọi là Tiểu Bắc, nhưng lại là người Tô Châu chính cống, là một đứa trẻ được sông nước Giang Nam nuôi dưỡng, làn da thì rất tốt nên không cần nói, khuôn mặt đó, trắng trẻo hồng hào, non mềm như da em bé đến nỗi người ta nghĩ rằng có thể nhéo ra nước. Cho nên bạn cùng phòng đều gọi cậu bằng một cái biệt danh hoa hoa lệ lệ — Tiểu Bạch. *Giang Nam và Tô Châu đều ở phía Nam * Tiểu Bạch – ý chỉ những người ngốc nghếch Bất quá tính tình Cố Tiểu Bắc cũng không tốt như vậy, cũng chỉ có mấy tên đầu be trong ký túc xá mới dám gọi cậu như vậy, còn nếu bạn gọi cậu ấy là Tiểu Bạch, thì nhất định mặt cậy ấy sẽ đỏ bừng bừng, mắng thẳng vào mặt bạn: “Cậu mới Tiểu Bạch, cả nhà cậu đều là Tiểu Bạch.”  ( nói xem, Cố Tiếu Bắc vẫn là rất có tiềm chất làm thụ a /) *đầu be: nguyên văn điểu nhân, QT trans đầu bu*i =]] Tiêu Ca vẻ mặt hết thuốc chữa: “Được rồi, Tiểu Bạch cưng muốn chơi game không? Ra đây chơi Tầm Tiên với anh đi, dù sao cũng không phải lũ con gái, rảnh rỗi không có việc… Cố Tiểu Bắc làm việc rất thoải mái. Gần như là ngồi đó uống trà, kỳ thật chủ yếu là do được Doãn Thiên Tề chiếu cố, không ai dám để cho cậu làm chân sai vặt. Tiểu Bắc rảnh rỗi nhàm chán, onl Tầm Tiên chuẩn bị thăng cấp.“Cố Tiểu Bắc mới tới ở đâu?”Giọng nói này sao lại nghe quen tai như vậy? Bơm Máu?Lúc Tiểu Bắc nhìn qua bên đó, quả thật là bị kinh diễm. Đây thật sự là Bơm Máu? Một đôi mắt hoa đào loang hơi nước, ánh mắt mê ly tràn đầy sức sống. Cái môi đỏ bĩu một cái, tự tiếu phi tiếu, sẽ dẫn ra bao nhiêu phong tình. ( được rồi, câu này là sao, thật sự là tôi không viết được, kỳ thật là một ngọn gió? Cô gái lẳng lơ =.=)*tự tiếu phi tiếu: cười nhưng không cười“Trời ạ, chính là cậu em này sao.”Cố Tiểu Bắc muốn phun toàn bộ trà ra, vừa rồi toàn bộ đều là ảo giác, ảo giác.“Yêu nhân Bơm Máu?”“Ừ, chính là Bơm Máu ca ca của em.” Ánh mắt của Doãn Thiên Tề quả nhiên không kém, đứa nhỏ này cô thấy cũng thích. Doãn tổng của cậu không chủ động, cô vội tới nhìn cậu một chút.“Buổi tối ở đó?” Nghiêm Nghiên, nữ nhân bưu hãn mà toàn bộ công ty đều phải sợ, ặc, hoặc là nói nam nhân? Bộ dáng đúng là không thể phản đối, kỳ thật nhìn Doãn tổng là biết, dù sao vẫn có chút gene tốt bụng trong người. But, người này, chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể khinh nhờn. Nam nhân vừa thấy liền lập tức đi đường vòng.“A? Trở lại trường học a.”“Đừng về cái nơi xa lắc lơ đó vội, em đến nhà chị ở đi, chẳng những gần, buổi tối còn có thể chơi game, rất tốt.”“Không tốt chứ? Cô nam quả nữ.”“Chụy phi, ai cùng em cô nam quả nữ chứ, còn có Doãn tổng của em đó.”*phi: nhổ vàoCố Tiểu Bắc ngẫm lại thấy như thế rất tốt, đúng là trường học cách chỗ này quá xa, nhưng cũng cảm thấy có lẽ Bơm Máu quá mức quan tâm mình rồi, có dự cảm không tốt.Nghiêm Nghiên nhìn còn dê trắng này, cái loại cảm hứng tà ác luôn luôn muốn chọc người ta phạm tội đang hừng hực bốc lên.“Doãn tổng, anh ấy không ngại?”Anh ấy sẽ để ý? Có mà anh ấy còn cười vui vẻ hơn cả người khác.“Kỳ thật là anh ấy bảo chị tới, nếu không thì làm sao chị biết là em đã đến rồi.” Cười gian ing.“Vẫn là cảm thấy không quá thuận tiện, em vẫn nên trở lại trường thì hơn.”“Đệt, một đại nam nhân sao lại mắc cỡ ngại ngùng như con gái thế. Chị cũng đâu ăn em.” ( đúng là đại thần sẽ a, tác giả đang chìm trong vô vàn YY)“Được, đi.” Cuộc đời Cố Tiểu Bắc ghét nhất là bị người ta nói rằng mình giống con gái, cậu giống con gái? Đây chính là chuyện buồn cười nhất trên đời. ( Bạch, bộ dáng của con đúng là câu chuyện cười)

Chương 32