Cố Tiểu Bắc mặc dù gọi là Tiểu Bắc, nhưng lại là người Tô Châu chính cống, là một đứa trẻ được sông nước Giang Nam nuôi dưỡng, làn da thì rất tốt nên không cần nói, khuôn mặt đó, trắng trẻo hồng hào, non mềm như da em bé đến nỗi người ta nghĩ rằng có thể nhéo ra nước. Cho nên bạn cùng phòng đều gọi cậu bằng một cái biệt danh hoa hoa lệ lệ — Tiểu Bạch. *Giang Nam và Tô Châu đều ở phía Nam * Tiểu Bạch – ý chỉ những người ngốc nghếch Bất quá tính tình Cố Tiểu Bắc cũng không tốt như vậy, cũng chỉ có mấy tên đầu be trong ký túc xá mới dám gọi cậu như vậy, còn nếu bạn gọi cậu ấy là Tiểu Bạch, thì nhất định mặt cậy ấy sẽ đỏ bừng bừng, mắng thẳng vào mặt bạn: “Cậu mới Tiểu Bạch, cả nhà cậu đều là Tiểu Bạch.” ( nói xem, Cố Tiếu Bắc vẫn là rất có tiềm chất làm thụ a /) *đầu be: nguyên văn điểu nhân, QT trans đầu bu*i =]] Tiêu Ca vẻ mặt hết thuốc chữa: “Được rồi, Tiểu Bạch cưng muốn chơi game không? Ra đây chơi Tầm Tiên với anh đi, dù sao cũng không phải lũ con gái, rảnh rỗi không có việc…
Chương 37
Võng Du Chi Nhân YêuTác giả: Huệ Huệ YanTruyện Đam Mỹ, Truyện Võng DuCố Tiểu Bắc mặc dù gọi là Tiểu Bắc, nhưng lại là người Tô Châu chính cống, là một đứa trẻ được sông nước Giang Nam nuôi dưỡng, làn da thì rất tốt nên không cần nói, khuôn mặt đó, trắng trẻo hồng hào, non mềm như da em bé đến nỗi người ta nghĩ rằng có thể nhéo ra nước. Cho nên bạn cùng phòng đều gọi cậu bằng một cái biệt danh hoa hoa lệ lệ — Tiểu Bạch. *Giang Nam và Tô Châu đều ở phía Nam * Tiểu Bạch – ý chỉ những người ngốc nghếch Bất quá tính tình Cố Tiểu Bắc cũng không tốt như vậy, cũng chỉ có mấy tên đầu be trong ký túc xá mới dám gọi cậu như vậy, còn nếu bạn gọi cậu ấy là Tiểu Bạch, thì nhất định mặt cậy ấy sẽ đỏ bừng bừng, mắng thẳng vào mặt bạn: “Cậu mới Tiểu Bạch, cả nhà cậu đều là Tiểu Bạch.” ( nói xem, Cố Tiếu Bắc vẫn là rất có tiềm chất làm thụ a /) *đầu be: nguyên văn điểu nhân, QT trans đầu bu*i =]] Tiêu Ca vẻ mặt hết thuốc chữa: “Được rồi, Tiểu Bạch cưng muốn chơi game không? Ra đây chơi Tầm Tiên với anh đi, dù sao cũng không phải lũ con gái, rảnh rỗi không có việc… Biết Cố Tiểu Bắc thích ngủ, nhưng không nghĩ tới theo thẳng một đường từ khách sạn về tới nhà mà cậu cũng chưa tỉnh. Doãn Thiên Tề thật sự là muốn giận cũng không giận nổi. Chính anh cũng không biết mình bị làm sao, bất kể nhìn thấy Cố Tiểu Bắc ở cùng một chỗ với ai, anh đều không thể khống chế được mình. Có lẽ người kia chỉ là một người bạn bình thường của Tiểu Bắc, nhưng anh vẫn mạc danh kỳ diệu mà lửa giận rất lớn.*mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại saoĐặt Tiểu Bắc lên trên giường, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt lúc ngủ của cậu, từ ánh mắt rồi đến mũi đến miệng. Cố Tiểu Bắc, có lẽ chính em cũng không biết, anh thích khuôn mặt với nụ cười của em nhường nào, nhìn em cười, nơi lạnh buốt nhất trong lòng anh cũng bắt đầu tan chảy.Có lẽ sau lưng mỗi người đều có một chuyện cũ không muốn cho ai biết, chúng ta một mực vất vả cất dấu bí mật này, kỳ thật rất nhiều khi, chúng ta chỉ là đang đợi một người có thể cùng mình quên đi những hồi ức thống khổ đó.Cố Tiểu Bắc, em chính là người mà Doãn Thiên Tề anh một mực chờ đợi kia.Doãn Thiên Tề cúi người, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại tựa hồ có thể nếm được hương vị giống viên kẹo trên môi Tiểu Bắc. Ngọt ngọt.Cố Tiểu Bắc, bao giờ em mới hiểu rõ được trái tim anh.Doãn Thiên Tề vừa rời khỏi phòng, Cố Tiểu Bắc đã mở mắt trợn to, mặt nhất thời nóng lên. Kỳ thật cậu đã tỉnh dậy từ lúc Doãn Thiên Tề ôm cậu ra khỏi xe, sợ xấu hổ nên không dám mở mắt, tiếp tục giả bộ ngủ. Huống hồ cậu lại cực kỳ tham luyến hương vị trên người Doãn Thiên Tề, là một mùi thuốc lá nhạt nhạt, giống như mình sẽ nghiện nó.Lúc bờ môi lạnh như băng của Doãn Thiên Tề đặt lên môi mình, trong đầu Cố Tiểu Bắc đột nhiên trống rỗng, cảm giác nói không nên lời, không phải kinh ngạc, cũng không phải ghê tởm, giống như từng dây thần kinh một đều bị điện giật, bắt đầu mất cảm giác, cảm giác gì cũng không có. Lại có thể nghe rõ được từng nhịp tim đập của mình.Sao anh ấy lại hôn mình? Việc này đã vượt quá giới hạn có thể suy nghĩ được của Tiểu Bắc, Doãn Thiên Tề thích mình sao? Hôn môi không phải là việc giữa người yêu với nhau sao? Cố Tiểu Bắc vẫn có thể nhớ rõ được cảm giác lạnh buốt giá đó, vì sao? Tại sao nụ hôn như vậy lại khiến cậu muốn khóc.
Biết Cố Tiểu Bắc thích ngủ, nhưng không nghĩ tới theo thẳng một đường từ khách sạn về tới nhà mà cậu cũng chưa tỉnh. Doãn Thiên Tề thật sự là muốn giận cũng không giận nổi. Chính anh cũng không biết mình bị làm sao, bất kể nhìn thấy Cố Tiểu Bắc ở cùng một chỗ với ai, anh đều không thể khống chế được mình. Có lẽ người kia chỉ là một người bạn bình thường của Tiểu Bắc, nhưng anh vẫn mạc danh kỳ diệu mà lửa giận rất lớn.
*mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại sao
Đặt Tiểu Bắc lên trên giường, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt lúc ngủ của cậu, từ ánh mắt rồi đến mũi đến miệng. Cố Tiểu Bắc, có lẽ chính em cũng không biết, anh thích khuôn mặt với nụ cười của em nhường nào, nhìn em cười, nơi lạnh buốt nhất trong lòng anh cũng bắt đầu tan chảy.
Có lẽ sau lưng mỗi người đều có một chuyện cũ không muốn cho ai biết, chúng ta một mực vất vả cất dấu bí mật này, kỳ thật rất nhiều khi, chúng ta chỉ là đang đợi một người có thể cùng mình quên đi những hồi ức thống khổ đó.
Cố Tiểu Bắc, em chính là người mà Doãn Thiên Tề anh một mực chờ đợi kia.
Doãn Thiên Tề cúi người, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại tựa hồ có thể nếm được hương vị giống viên kẹo trên môi Tiểu Bắc. Ngọt ngọt.
Cố Tiểu Bắc, bao giờ em mới hiểu rõ được trái tim anh.
Doãn Thiên Tề vừa rời khỏi phòng, Cố Tiểu Bắc đã mở mắt trợn to, mặt nhất thời nóng lên. Kỳ thật cậu đã tỉnh dậy từ lúc Doãn Thiên Tề ôm cậu ra khỏi xe, sợ xấu hổ nên không dám mở mắt, tiếp tục giả bộ ngủ. Huống hồ cậu lại cực kỳ tham luyến hương vị trên người Doãn Thiên Tề, là một mùi thuốc lá nhạt nhạt, giống như mình sẽ nghiện nó.
Lúc bờ môi lạnh như băng của Doãn Thiên Tề đặt lên môi mình, trong đầu Cố Tiểu Bắc đột nhiên trống rỗng, cảm giác nói không nên lời, không phải kinh ngạc, cũng không phải ghê tởm, giống như từng dây thần kinh một đều bị điện giật, bắt đầu mất cảm giác, cảm giác gì cũng không có. Lại có thể nghe rõ được từng nhịp tim đập của mình.
Sao anh ấy lại hôn mình? Việc này đã vượt quá giới hạn có thể suy nghĩ được của Tiểu Bắc, Doãn Thiên Tề thích mình sao? Hôn môi không phải là việc giữa người yêu với nhau sao? Cố Tiểu Bắc vẫn có thể nhớ rõ được cảm giác lạnh buốt giá đó, vì sao? Tại sao nụ hôn như vậy lại khiến cậu muốn khóc.
Võng Du Chi Nhân YêuTác giả: Huệ Huệ YanTruyện Đam Mỹ, Truyện Võng DuCố Tiểu Bắc mặc dù gọi là Tiểu Bắc, nhưng lại là người Tô Châu chính cống, là một đứa trẻ được sông nước Giang Nam nuôi dưỡng, làn da thì rất tốt nên không cần nói, khuôn mặt đó, trắng trẻo hồng hào, non mềm như da em bé đến nỗi người ta nghĩ rằng có thể nhéo ra nước. Cho nên bạn cùng phòng đều gọi cậu bằng một cái biệt danh hoa hoa lệ lệ — Tiểu Bạch. *Giang Nam và Tô Châu đều ở phía Nam * Tiểu Bạch – ý chỉ những người ngốc nghếch Bất quá tính tình Cố Tiểu Bắc cũng không tốt như vậy, cũng chỉ có mấy tên đầu be trong ký túc xá mới dám gọi cậu như vậy, còn nếu bạn gọi cậu ấy là Tiểu Bạch, thì nhất định mặt cậy ấy sẽ đỏ bừng bừng, mắng thẳng vào mặt bạn: “Cậu mới Tiểu Bạch, cả nhà cậu đều là Tiểu Bạch.” ( nói xem, Cố Tiếu Bắc vẫn là rất có tiềm chất làm thụ a /) *đầu be: nguyên văn điểu nhân, QT trans đầu bu*i =]] Tiêu Ca vẻ mặt hết thuốc chữa: “Được rồi, Tiểu Bạch cưng muốn chơi game không? Ra đây chơi Tầm Tiên với anh đi, dù sao cũng không phải lũ con gái, rảnh rỗi không có việc… Biết Cố Tiểu Bắc thích ngủ, nhưng không nghĩ tới theo thẳng một đường từ khách sạn về tới nhà mà cậu cũng chưa tỉnh. Doãn Thiên Tề thật sự là muốn giận cũng không giận nổi. Chính anh cũng không biết mình bị làm sao, bất kể nhìn thấy Cố Tiểu Bắc ở cùng một chỗ với ai, anh đều không thể khống chế được mình. Có lẽ người kia chỉ là một người bạn bình thường của Tiểu Bắc, nhưng anh vẫn mạc danh kỳ diệu mà lửa giận rất lớn.*mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại saoĐặt Tiểu Bắc lên trên giường, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt lúc ngủ của cậu, từ ánh mắt rồi đến mũi đến miệng. Cố Tiểu Bắc, có lẽ chính em cũng không biết, anh thích khuôn mặt với nụ cười của em nhường nào, nhìn em cười, nơi lạnh buốt nhất trong lòng anh cũng bắt đầu tan chảy.Có lẽ sau lưng mỗi người đều có một chuyện cũ không muốn cho ai biết, chúng ta một mực vất vả cất dấu bí mật này, kỳ thật rất nhiều khi, chúng ta chỉ là đang đợi một người có thể cùng mình quên đi những hồi ức thống khổ đó.Cố Tiểu Bắc, em chính là người mà Doãn Thiên Tề anh một mực chờ đợi kia.Doãn Thiên Tề cúi người, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, lại tựa hồ có thể nếm được hương vị giống viên kẹo trên môi Tiểu Bắc. Ngọt ngọt.Cố Tiểu Bắc, bao giờ em mới hiểu rõ được trái tim anh.Doãn Thiên Tề vừa rời khỏi phòng, Cố Tiểu Bắc đã mở mắt trợn to, mặt nhất thời nóng lên. Kỳ thật cậu đã tỉnh dậy từ lúc Doãn Thiên Tề ôm cậu ra khỏi xe, sợ xấu hổ nên không dám mở mắt, tiếp tục giả bộ ngủ. Huống hồ cậu lại cực kỳ tham luyến hương vị trên người Doãn Thiên Tề, là một mùi thuốc lá nhạt nhạt, giống như mình sẽ nghiện nó.Lúc bờ môi lạnh như băng của Doãn Thiên Tề đặt lên môi mình, trong đầu Cố Tiểu Bắc đột nhiên trống rỗng, cảm giác nói không nên lời, không phải kinh ngạc, cũng không phải ghê tởm, giống như từng dây thần kinh một đều bị điện giật, bắt đầu mất cảm giác, cảm giác gì cũng không có. Lại có thể nghe rõ được từng nhịp tim đập của mình.Sao anh ấy lại hôn mình? Việc này đã vượt quá giới hạn có thể suy nghĩ được của Tiểu Bắc, Doãn Thiên Tề thích mình sao? Hôn môi không phải là việc giữa người yêu với nhau sao? Cố Tiểu Bắc vẫn có thể nhớ rõ được cảm giác lạnh buốt giá đó, vì sao? Tại sao nụ hôn như vậy lại khiến cậu muốn khóc.