(câu chuyện còn bé của nữ chính.) Dược Vương Cốc. Ta họ Lâu, tên Hướng Vãn, ngày đó sư phụ nhặt được ta khi còn là trẻ sơ sinh. Lúc nào sư phụ cũng luôn gọi ta là oa nhi, cho đến sau khi hai tuổi, người trong cốc mới nhắc nhở, lúc này sư phụ mới đặt cho ta cái tên chính thức. Mỗi khi cảm thấy khó chịu, liền chạy đến trên đồi đất cao bằng phẳng, nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp cho đến khi dập tắt. Trong thi từ của văn sĩ, hoàng hôn luôn mang chút đau thương giống như tên của ta, chỉ có điều lại mang thêm chút vẻ tao nhã lịch sự. Dĩ nhiên làm sao sư phụ có thể lấy tên th* t*c đặt cho ta chứ. “Oa nhi, ngươi nói xem, một nam nhân yêu một nam nhân khác có phải không biết thẹn hay không.” Sư phụ mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, tóc cài trâm ngọc, trông rất chỉnh tề, dung mạo anh tuấn tựa như tranh vẻ thần tiên giáng thế, hơi thở phát ra luồng khí ôn nhu, lúc ôm ta trong mắt người luôn lộ trìu mến ấm áp. “Không phải, chỉ là vừa lúc sư phụ yêu người kia, mà người kia lại là nam nhân.” Hài tử…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...