Tác giả:

Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…

Chương 5: Bạch công tử đích thực dễ thương (3)

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… “Trở về ngươi sẽ biết!”“………… Ta vẫn chưa biết tên của ngươi.”“ Bản công tử đương nhiên là họ Bạch”Tên tiểu tử kia kiêu ngạo ngẩng đầu lên, làm như họ Bạch tài giỏi lắm ấy.Đáng tiếc Hạ Noãn Ngôn chẳng hiểu biết gì về cái họ “ Bạch” này cả ….“ Vậy, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé?” ( Bạch bé nhỏ hihi)“ Cái gì, Tiểu Bạch? Ta không phải là Tiểu Bạch!!!”Trong cái nhìn của một người hiện đại như Hạ Noãn Ngôn, nàng đã hiểu rõ ngôn ngữ của thời đại này, tiểu tử kia cực kỳ không hài lòng với cái tên Tiểu Bạch, tức giận vung móng vuốt--------“ Cho dù ngươi là……. Ngươi cũng không thể gọi ta là Tiểu Bạch được! Hãy gọi ta là Bạch công tử! ““….. Nếu không ta gọi ngươi là Bạch Bạch nhé…..”“ Không được! Ngươi chỉ được gọi là Bạch công tử!”Hạ Noãn Ngôn cực kỳ rầu rĩ nhìn đôi mắt to tròn đảo quanh cùng với gương mặt tròn như đô rê mon của hắn, lại chăm chú nhìn theo đôi tay bụ bẫm đỏ hồng.Đúng là “ Giống” công tử quá cơ....Tiểu tử kia… quên mất, là Bạch công tử, “ Hừ” một tiếng, quay đầu đi, định trước tiên đưa nàng về rồi ép nàng đổi cách xưng hô với hắn.Quan sát khòng khách, chọn xong vị trí, Bạch công tử quay đầu lại, duỗi cái vuốt nhỏ.“ Gãi vuốt cho ta rồi ta đưa ngươi về”Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn hơi co giật, cái vuốt nhỏ thế này, nàng sợ dùng sức quá sẽ làm hắn bị thương, “Gãi vuốt ” thế nào đây?Bạch công tử không vừa lòng, trợn mắt nhìn nàng,“ Bảo ngươi lấy thì ngươi lấy đi”Nói xong, hắn nhìn Hạ Noãn Ngôn vẫn không có động tĩnh gì, hắn dứt khoát bay qua, dùng hai móng vuốt kẹp kẹp lấy một ngón tay của nàng, vỗ cánh, cứ như vậy "xốc" nàng lên giữa không trung.“ A…. Khụ khụ khụ, không ngờ ta vừa nắm lấy thì ngươi đã khỏe rồi”Hạ Noãn Ngôn không dám nghi ngờ bản lĩnh của tên tiểu tử này nữa, lập tức thay đổi bộ dạng, giữ chặt móng vuốt của hắn."Xách" theo Hạ Noãn Ngôn bay tới giữa không trung, Bạch công tử không vội vãn bay ra ngoài, ngược lại xoay một vòng quanh phòng khách... cánh đập rất có tiết tấu giữa không trung, giống như đang dùng tay ra hiệu điều gì đó.Hạ Noãn Ngôn không hiểu hắn đang làm gì nữa, trừ cảm thấy tò mò ra thì nàng còn thấy.....Móng vuốt trên bàn tay bụ bẫm của hắn thật là đáng yêu, muốn bóp ghê.....“ Không được bóp tay của ta!”“ Cho ta bóp đi mà, chỉ một chút thôi.....”

“Trở về ngươi sẽ biết!”

“………… Ta vẫn chưa biết tên của ngươi.”

“ Bản công tử đương nhiên là họ Bạch”

Tên tiểu tử kia kiêu ngạo ngẩng đầu lên, làm như họ Bạch tài giỏi lắm ấy.

Đáng tiếc Hạ Noãn Ngôn chẳng hiểu biết gì về cái họ “ Bạch” này cả ….

“ Vậy, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé?” ( Bạch bé nhỏ hihi)

“ Cái gì, Tiểu Bạch? Ta không phải là Tiểu Bạch!!!”

Trong cái nhìn của một người hiện đại như Hạ Noãn Ngôn, nàng đã hiểu rõ
ngôn ngữ của thời đại này, tiểu tử kia cực kỳ không hài lòng với cái tên Tiểu Bạch, tức giận vung móng vuốt--------

“ Cho dù ngươi là……. Ngươi cũng không thể gọi ta là Tiểu Bạch được! Hãy gọi ta là Bạch công tử! “

“….. Nếu không ta gọi ngươi là Bạch Bạch nhé…..”

“ Không được! Ngươi chỉ được gọi là Bạch công tử!”

Hạ Noãn Ngôn cực kỳ rầu rĩ nhìn đôi mắt to tròn đảo quanh cùng với gương mặt tròn như đô rê mon của hắn, lại chăm chú nhìn theo đôi tay bụ bẫm
đỏ hồng.

Đúng là “ Giống” công tử quá cơ....

Tiểu tử kia… quên mất, là Bạch công tử, “ Hừ” một tiếng, quay đầu đi, định trước tiên đưa nàng về rồi ép nàng đổi cách xưng hô với hắn.

Quan sát khòng khách, chọn xong vị trí, Bạch công tử quay đầu lại, duỗi cái vuốt nhỏ.

“ Gãi vuốt cho ta rồi ta đưa ngươi về”

Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn hơi co giật, cái vuốt nhỏ thế này, nàng sợ dùng sức quá sẽ làm hắn bị thương, “Gãi vuốt ” thế nào đây?

Bạch công tử không vừa lòng, trợn mắt nhìn nàng,

“ Bảo ngươi lấy thì ngươi lấy đi”

Nói xong, hắn nhìn Hạ Noãn Ngôn vẫn không có động tĩnh gì, hắn dứt khoát bay qua, dùng hai móng vuốt kẹp kẹp lấy một ngón tay của nàng, vỗ
cánh, cứ như vậy "xốc" nàng lên giữa không trung.

“ A…. Khụ khụ khụ, không ngờ ta vừa nắm lấy thì ngươi đã khỏe rồi”

Hạ Noãn Ngôn không dám nghi ngờ bản lĩnh của tên tiểu tử này nữa, lập tức thay đổi bộ dạng, giữ chặt móng vuốt của hắn.

"Xách" theo Hạ Noãn Ngôn bay tới giữa không trung, Bạch công tử không
vội vãn bay ra ngoài, ngược lại xoay một vòng quanh phòng khách... cánh
đập rất có tiết tấu giữa không trung, giống như đang dùng tay ra hiệu
điều gì đó.

Hạ Noãn Ngôn không hiểu hắn đang làm gì nữa, trừ cảm thấy tò mò ra thì nàng còn thấy.....

Móng vuốt trên bàn tay bụ bẫm của hắn thật là đáng yêu, muốn bóp ghê.....

“ Không được bóp tay của ta!”

“ Cho ta bóp đi mà, chỉ một chút thôi.....”

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… “Trở về ngươi sẽ biết!”“………… Ta vẫn chưa biết tên của ngươi.”“ Bản công tử đương nhiên là họ Bạch”Tên tiểu tử kia kiêu ngạo ngẩng đầu lên, làm như họ Bạch tài giỏi lắm ấy.Đáng tiếc Hạ Noãn Ngôn chẳng hiểu biết gì về cái họ “ Bạch” này cả ….“ Vậy, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé?” ( Bạch bé nhỏ hihi)“ Cái gì, Tiểu Bạch? Ta không phải là Tiểu Bạch!!!”Trong cái nhìn của một người hiện đại như Hạ Noãn Ngôn, nàng đã hiểu rõ ngôn ngữ của thời đại này, tiểu tử kia cực kỳ không hài lòng với cái tên Tiểu Bạch, tức giận vung móng vuốt--------“ Cho dù ngươi là……. Ngươi cũng không thể gọi ta là Tiểu Bạch được! Hãy gọi ta là Bạch công tử! ““….. Nếu không ta gọi ngươi là Bạch Bạch nhé…..”“ Không được! Ngươi chỉ được gọi là Bạch công tử!”Hạ Noãn Ngôn cực kỳ rầu rĩ nhìn đôi mắt to tròn đảo quanh cùng với gương mặt tròn như đô rê mon của hắn, lại chăm chú nhìn theo đôi tay bụ bẫm đỏ hồng.Đúng là “ Giống” công tử quá cơ....Tiểu tử kia… quên mất, là Bạch công tử, “ Hừ” một tiếng, quay đầu đi, định trước tiên đưa nàng về rồi ép nàng đổi cách xưng hô với hắn.Quan sát khòng khách, chọn xong vị trí, Bạch công tử quay đầu lại, duỗi cái vuốt nhỏ.“ Gãi vuốt cho ta rồi ta đưa ngươi về”Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn hơi co giật, cái vuốt nhỏ thế này, nàng sợ dùng sức quá sẽ làm hắn bị thương, “Gãi vuốt ” thế nào đây?Bạch công tử không vừa lòng, trợn mắt nhìn nàng,“ Bảo ngươi lấy thì ngươi lấy đi”Nói xong, hắn nhìn Hạ Noãn Ngôn vẫn không có động tĩnh gì, hắn dứt khoát bay qua, dùng hai móng vuốt kẹp kẹp lấy một ngón tay của nàng, vỗ cánh, cứ như vậy "xốc" nàng lên giữa không trung.“ A…. Khụ khụ khụ, không ngờ ta vừa nắm lấy thì ngươi đã khỏe rồi”Hạ Noãn Ngôn không dám nghi ngờ bản lĩnh của tên tiểu tử này nữa, lập tức thay đổi bộ dạng, giữ chặt móng vuốt của hắn."Xách" theo Hạ Noãn Ngôn bay tới giữa không trung, Bạch công tử không vội vãn bay ra ngoài, ngược lại xoay một vòng quanh phòng khách... cánh đập rất có tiết tấu giữa không trung, giống như đang dùng tay ra hiệu điều gì đó.Hạ Noãn Ngôn không hiểu hắn đang làm gì nữa, trừ cảm thấy tò mò ra thì nàng còn thấy.....Móng vuốt trên bàn tay bụ bẫm của hắn thật là đáng yêu, muốn bóp ghê.....“ Không được bóp tay của ta!”“ Cho ta bóp đi mà, chỉ một chút thôi.....”

Chương 5: Bạch công tử đích thực dễ thương (3)