Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 14: Mạng nhỏ gặp nguy, đánh cược một lần (3)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Nắm chặt thời điểm, nàng cố làm âm thanh khôi phục như bình thường, “Hoàng thượng, ngươi……. Có phải hay không ngài không nghĩ muốn bắt hả? Nếu ta đoán sai thì mắng ta một câu đi!”Thị vệ đứng đầu rất muốn mắng nàng tội ăn nói rất cổ quái, tuy nhiên khi đứng trước chủ tử của mình không dám nhiều lời, chỉ có thể im im.Hạ Noãn Ngôn cứ như thế nhìn hoàng đế mỹ nam, trong lòng thấp thỏm mấy lần.Nếu như nàng bị giam, đếm đến 60 giây, vị hoàng đế kia vẫn không có động tĩnh gì.Ha ha, thành công!Ở trong lòng cảm thấy vui vẻ, Hạ Noãn Ngôn còn cố tỏ ra nghiêm túc, “ Khụ, thị vệ đại ca ngươi mang người này…….. Vương tiểu thư áp giải xuống đi!”Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?Trong lòng thị vệ đứng đầu tràn đầy nghi hoặc, nhưng xem ra thấy chủ tử nhà mình không phản bác lời của nàng, cũng chỉ có thể đem vị Vương tiểu thư đang khóc như mưa kia đi xuống.Bọn họ vừa đi, Hạ Noãn Ngôn liền đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu, liền chống lại ánh mắt của hoàng đế mỹ nam.Vù, thật lạnh.Chân phải đang xoay, giống như đang rất nghiêm trọng, Hạ Noãn Ngôn bật chạy tới tủ để quần áo, tìm chiếc áo choàng để mặc.“ Khụ, cái kia……….. cho ta mượn của ngươi một ít quần áo nhé!”Nàng chỉ mặc có mỗi quần áo ngủ, lạnh chết mất thôi.Mỹ nam kia hoàn toàn không để ý nàng!Để ý nàng mới làm lạ ấy!Nếu nàng đoán không sai, hiện giờ hắn hoàn toàn không có cách nào để đi lại, nhưng đến khí lực để nói cũng đều không có chắc?Chắc là lúc hắn mặc quần áo cũng đã tiêu hao hết sực lực cuối cùng của mình rồi, bởi vì sau đó chẳng thấy hắn đi lại, vẫn là tư thế ngồi trên giường nhàm chán.Nghĩ đến có lẽ hắn không muốn cho bọn thị vệ biết mình “ nhu nhược”, cho nên khi bọn họ tiến vào đã lau đi vết máu trên miệng, cũng không muốn nói cho bọn họ biết hắn đang yếu rồi.Vù, hắn sĩ diện một cách hoàn hảo, bằng không nàng cũng không giữ được mạng nhỏ này rồi.Ở trong lòng hô to vô cùng may mắn, Hạ Noãn Ngôn mặc quần áo nhanh chóng, lại trở về chỗ cửa đứng.Kì thật lá gian không thể nào bé được, nhưng mà không hiểu tại sao, tuy rằng biết rõ mỹ nam kia không thể nào di chuyển được, hơn nữa dù có di chuyển thì hắn cũng chỉ là một người yếu đuối------Bằng không thì làm sao chút nữa bị vị Vương gia tiểu thư kia xxoo?Biết rõ là như vậy, nhưng nàng vẫn thấy sợ hắn.Có lẽ bởi vì khí thế của hắn quá mức mạnh mẽ?
Nắm chặt thời điểm, nàng cố làm âm thanh khôi phục như bình thường,
“Hoàng thượng, ngươi……. Có phải hay không ngài không nghĩ muốn bắt hả?
Nếu ta đoán sai thì mắng ta một câu đi!”
Thị vệ đứng đầu rất muốn mắng nàng tội ăn nói rất cổ quái, tuy nhiên khi đứng trước chủ tử của mình không dám nhiều lời, chỉ có thể im im.
Hạ Noãn Ngôn cứ như thế nhìn hoàng đế mỹ nam, trong lòng thấp thỏm mấy lần.
Nếu như nàng bị giam, đếm đến 60 giây, vị hoàng đế kia vẫn không có động tĩnh gì.
Ha ha, thành công!
Ở trong lòng cảm thấy vui vẻ, Hạ Noãn Ngôn còn cố tỏ ra nghiêm túc, “
Khụ, thị vệ đại ca ngươi mang người này…….. Vương tiểu thư áp giải xuống đi!”
Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong lòng thị vệ đứng đầu tràn đầy nghi hoặc, nhưng xem ra thấy chủ tử
nhà mình không phản bác lời của nàng, cũng chỉ có thể đem vị Vương tiểu
thư đang khóc như mưa kia đi xuống.
Bọn họ vừa đi, Hạ Noãn Ngôn liền đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu, liền chống lại ánh mắt của hoàng đế mỹ nam.
Vù, thật lạnh.
Chân phải đang xoay, giống như đang rất nghiêm trọng, Hạ Noãn Ngôn bật chạy tới tủ để quần áo, tìm chiếc áo choàng để mặc.
“ Khụ, cái kia……….. cho ta mượn của ngươi một ít quần áo nhé!”
Nàng chỉ mặc có mỗi quần áo ngủ, lạnh chết mất thôi.
Mỹ nam kia hoàn toàn không để ý nàng!
Để ý nàng mới làm lạ ấy!
Nếu nàng đoán không sai, hiện giờ hắn hoàn toàn không có cách nào để đi lại, nhưng đến khí lực để nói cũng đều không có chắc?
Chắc là lúc hắn mặc quần áo cũng đã tiêu hao hết sực lực cuối cùng của
mình rồi, bởi vì sau đó chẳng thấy hắn đi lại, vẫn là tư thế ngồi trên
giường nhàm chán.
Nghĩ đến có lẽ hắn không muốn cho bọn thị vệ biết mình “ nhu nhược”, cho nên khi bọn họ tiến vào đã lau đi vết máu trên miệng, cũng không muốn
nói cho bọn họ biết hắn đang yếu rồi.
Vù, hắn sĩ diện một cách hoàn hảo, bằng không nàng cũng không giữ được mạng nhỏ này rồi.
Ở trong lòng hô to vô cùng may mắn, Hạ Noãn Ngôn mặc quần áo nhanh chóng, lại trở về chỗ cửa đứng.
Kì thật lá gian không thể nào bé được, nhưng mà không hiểu tại sao, tuy
rằng biết rõ mỹ nam kia không thể nào di chuyển được, hơn nữa dù có di
chuyển thì hắn cũng chỉ là một người yếu đuối------
Bằng không thì làm sao chút nữa bị vị Vương gia tiểu thư kia xxoo?
Biết rõ là như vậy, nhưng nàng vẫn thấy sợ hắn.
Có lẽ bởi vì khí thế của hắn quá mức mạnh mẽ?
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Nắm chặt thời điểm, nàng cố làm âm thanh khôi phục như bình thường, “Hoàng thượng, ngươi……. Có phải hay không ngài không nghĩ muốn bắt hả? Nếu ta đoán sai thì mắng ta một câu đi!”Thị vệ đứng đầu rất muốn mắng nàng tội ăn nói rất cổ quái, tuy nhiên khi đứng trước chủ tử của mình không dám nhiều lời, chỉ có thể im im.Hạ Noãn Ngôn cứ như thế nhìn hoàng đế mỹ nam, trong lòng thấp thỏm mấy lần.Nếu như nàng bị giam, đếm đến 60 giây, vị hoàng đế kia vẫn không có động tĩnh gì.Ha ha, thành công!Ở trong lòng cảm thấy vui vẻ, Hạ Noãn Ngôn còn cố tỏ ra nghiêm túc, “ Khụ, thị vệ đại ca ngươi mang người này…….. Vương tiểu thư áp giải xuống đi!”Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?Trong lòng thị vệ đứng đầu tràn đầy nghi hoặc, nhưng xem ra thấy chủ tử nhà mình không phản bác lời của nàng, cũng chỉ có thể đem vị Vương tiểu thư đang khóc như mưa kia đi xuống.Bọn họ vừa đi, Hạ Noãn Ngôn liền đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu, liền chống lại ánh mắt của hoàng đế mỹ nam.Vù, thật lạnh.Chân phải đang xoay, giống như đang rất nghiêm trọng, Hạ Noãn Ngôn bật chạy tới tủ để quần áo, tìm chiếc áo choàng để mặc.“ Khụ, cái kia……….. cho ta mượn của ngươi một ít quần áo nhé!”Nàng chỉ mặc có mỗi quần áo ngủ, lạnh chết mất thôi.Mỹ nam kia hoàn toàn không để ý nàng!Để ý nàng mới làm lạ ấy!Nếu nàng đoán không sai, hiện giờ hắn hoàn toàn không có cách nào để đi lại, nhưng đến khí lực để nói cũng đều không có chắc?Chắc là lúc hắn mặc quần áo cũng đã tiêu hao hết sực lực cuối cùng của mình rồi, bởi vì sau đó chẳng thấy hắn đi lại, vẫn là tư thế ngồi trên giường nhàm chán.Nghĩ đến có lẽ hắn không muốn cho bọn thị vệ biết mình “ nhu nhược”, cho nên khi bọn họ tiến vào đã lau đi vết máu trên miệng, cũng không muốn nói cho bọn họ biết hắn đang yếu rồi.Vù, hắn sĩ diện một cách hoàn hảo, bằng không nàng cũng không giữ được mạng nhỏ này rồi.Ở trong lòng hô to vô cùng may mắn, Hạ Noãn Ngôn mặc quần áo nhanh chóng, lại trở về chỗ cửa đứng.Kì thật lá gian không thể nào bé được, nhưng mà không hiểu tại sao, tuy rằng biết rõ mỹ nam kia không thể nào di chuyển được, hơn nữa dù có di chuyển thì hắn cũng chỉ là một người yếu đuối------Bằng không thì làm sao chút nữa bị vị Vương gia tiểu thư kia xxoo?Biết rõ là như vậy, nhưng nàng vẫn thấy sợ hắn.Có lẽ bởi vì khí thế của hắn quá mức mạnh mẽ?