Tác giả:

Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…

Chương 46: Hoàng thượng thật nhạt nhẽo (1)

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Lúc Tiểu Vương gia 2 tuổi thì cha mẹ hắn đều mất vì thế Gia Các Mộ Quy đem hắn về cung ở.Hạ Noãn Ngôn là cô nhi, nên khi nghe được chuyện của Tiểu Vương gia thì có một loại đồng cảm dâng lên.Đáng tiếc cậu nhóc vẫn không để ý đến nàng…………Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không để ý nàng, mà thời điểm nhìn thấy nàng đều sợ hãi chạy đi, hiện tại là đang núp ở bờ tường phía sau, lén lút nhìn nàng, một khi bị nàng phát hiện thì lại vội vàng chạy đi.Điều này cũng coi như một hiện tượng tốt…… Nhỉ?Nàng thấy không bao lâu nữa, cậu nhóc đó sẽ không sợ nàng nữa rồi.Chính là không biết khi nào thì Bạch công tử sẽ đến đây………Ai, đại khái là hiện tại nàng lại phiền lòng rồi.Thở dài, Hạ Noãn Ngôn hướng tẩm cung đi đến.Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, cầm chìa khóa mở cánh cửa bí mật, Hạ Noãn Ngôn vừa định vào trong thì thấy, bước chân đang muốn bước vào liền thu về.Hiếm có nha, trong viện có nữ nhân nha~Vị hoàng đế này rốt cuộc đã thông suốt rồi sao?Chuyện tốt chuyện tốt!Hạ Noãn Ngôn cẩn thận đóng cửa lại, tính định không phát ra âm thanh âm thầm rời đi, tránh cho việc làm bóng đèn.Thời điểm đóng cửa, ánh mắt không thể né tránh quét qua hai người kia.Ha, không thích hợp nha!Xem tình hình này, làm sao mà dưới ánh trăng thân mật tình ý nhỉ?Một cô nương thân cung trang tay cầm một cái giỏ, cười đến dịu dàng, mà mỹ nam hoàng đế thì?Vẫn là khuôn mặt lạnh khốc, căn bản không đem nàng để vào trong mắt.Không chỉ có thế, lại đứng đó một lúc lâu, Gia Các Mộ Quy phấy tay một cái rồi đi luôn.Cô nương mặc cung trang đứng đó, sững sờ nhìn bóng lưng của hắn, cũng không dám đuổi theo, chỉ bất dĩ thở dài.Ai, Gia Các Mộ Quy đúng là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.Chờ cho vị cô nương rời đi, Hạ Noãn Ngôn mới một lần nữa mở cửa, hướng tẩm cung đi đến.“ Vừa rồi vị cô nương kia là?”“ Thiên kim tiểu thư của Tả tướng”.“ À, nàng là đến đưa ăn khuya à?”“ Ừ”.“ Vậy sao ngươi lại đối với nàng lạnh nhạt như thế chứ………”“ Ta không cho nàng đi đến”.“ Vậy không phải hoàng cung không cho người đi lại tùy tiện sao?”Vừa rồi thấy vị thiên kim kia đúng chuẩn một thiên kim tiểu thư khuê các, so với vị tiểu thư khi nàng rơi xuống đây liền không giống nhau.

Lúc Tiểu Vương gia 2 tuổi thì cha mẹ hắn đều mất vì thế Gia Các Mộ Quy đem hắn về cung ở.

Hạ Noãn Ngôn là cô nhi, nên khi nghe được chuyện của Tiểu Vương gia thì có một loại đồng cảm dâng lên.

Đáng tiếc cậu nhóc vẫn không để ý đến nàng…………

Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không để ý nàng, mà thời điểm nhìn
thấy nàng đều sợ hãi chạy đi, hiện tại là đang núp ở bờ tường phía sau,
lén lút nhìn nàng, một khi bị nàng phát hiện thì lại vội vàng chạy đi.

Điều này cũng coi như một hiện tượng tốt…… Nhỉ?

Nàng thấy không bao lâu nữa, cậu nhóc đó sẽ không sợ nàng nữa rồi.

Chính là không biết khi nào thì Bạch công tử sẽ đến đây………

Ai, đại khái là hiện tại nàng lại phiền lòng rồi.

Thở dài, Hạ Noãn Ngôn hướng tẩm cung đi đến.

Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, cầm chìa khóa mở cánh cửa bí mật, Hạ Noãn
Ngôn vừa định vào trong thì thấy, bước chân đang muốn bước vào liền thu
về.

Hiếm có nha, trong viện có nữ nhân nha~

Vị hoàng đế này rốt cuộc đã thông suốt rồi sao?

Chuyện tốt chuyện tốt!

Hạ Noãn Ngôn cẩn thận đóng cửa lại, tính định không phát ra âm thanh âm thầm rời đi, tránh cho việc làm bóng đèn.

Thời điểm đóng cửa, ánh mắt không thể né tránh quét qua hai người kia.

Ha, không thích hợp nha!

Xem tình hình này, làm sao mà dưới ánh trăng thân mật tình ý nhỉ?

Một cô nương thân cung trang tay cầm một cái giỏ, cười đến dịu dàng, mà mỹ nam hoàng đế thì?

Vẫn là khuôn mặt lạnh khốc, căn bản không đem nàng để vào trong mắt.

Không chỉ có thế, lại đứng đó một lúc lâu, Gia Các Mộ Quy phấy tay một cái rồi đi luôn.

Cô nương mặc cung trang đứng đó, sững sờ nhìn bóng lưng của hắn, cũng không dám đuổi theo, chỉ bất dĩ thở dài.

Ai, Gia Các Mộ Quy đúng là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Chờ cho vị cô nương rời đi, Hạ Noãn Ngôn mới một lần nữa mở cửa, hướng tẩm cung đi đến.

“ Vừa rồi vị cô nương kia là?”

“ Thiên kim tiểu thư của Tả tướng”.

“ À, nàng là đến đưa ăn khuya à?”

“ Ừ”.

“ Vậy sao ngươi lại đối với nàng lạnh nhạt như thế chứ………”

“ Ta không cho nàng đi đến”.

“ Vậy không phải hoàng cung không cho người đi lại tùy tiện sao?”

Vừa rồi thấy vị thiên kim kia đúng chuẩn một thiên kim tiểu thư khuê
các, so với vị tiểu thư khi nàng rơi xuống đây liền không giống nhau.

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Lúc Tiểu Vương gia 2 tuổi thì cha mẹ hắn đều mất vì thế Gia Các Mộ Quy đem hắn về cung ở.Hạ Noãn Ngôn là cô nhi, nên khi nghe được chuyện của Tiểu Vương gia thì có một loại đồng cảm dâng lên.Đáng tiếc cậu nhóc vẫn không để ý đến nàng…………Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không để ý nàng, mà thời điểm nhìn thấy nàng đều sợ hãi chạy đi, hiện tại là đang núp ở bờ tường phía sau, lén lút nhìn nàng, một khi bị nàng phát hiện thì lại vội vàng chạy đi.Điều này cũng coi như một hiện tượng tốt…… Nhỉ?Nàng thấy không bao lâu nữa, cậu nhóc đó sẽ không sợ nàng nữa rồi.Chính là không biết khi nào thì Bạch công tử sẽ đến đây………Ai, đại khái là hiện tại nàng lại phiền lòng rồi.Thở dài, Hạ Noãn Ngôn hướng tẩm cung đi đến.Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, cầm chìa khóa mở cánh cửa bí mật, Hạ Noãn Ngôn vừa định vào trong thì thấy, bước chân đang muốn bước vào liền thu về.Hiếm có nha, trong viện có nữ nhân nha~Vị hoàng đế này rốt cuộc đã thông suốt rồi sao?Chuyện tốt chuyện tốt!Hạ Noãn Ngôn cẩn thận đóng cửa lại, tính định không phát ra âm thanh âm thầm rời đi, tránh cho việc làm bóng đèn.Thời điểm đóng cửa, ánh mắt không thể né tránh quét qua hai người kia.Ha, không thích hợp nha!Xem tình hình này, làm sao mà dưới ánh trăng thân mật tình ý nhỉ?Một cô nương thân cung trang tay cầm một cái giỏ, cười đến dịu dàng, mà mỹ nam hoàng đế thì?Vẫn là khuôn mặt lạnh khốc, căn bản không đem nàng để vào trong mắt.Không chỉ có thế, lại đứng đó một lúc lâu, Gia Các Mộ Quy phấy tay một cái rồi đi luôn.Cô nương mặc cung trang đứng đó, sững sờ nhìn bóng lưng của hắn, cũng không dám đuổi theo, chỉ bất dĩ thở dài.Ai, Gia Các Mộ Quy đúng là cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.Chờ cho vị cô nương rời đi, Hạ Noãn Ngôn mới một lần nữa mở cửa, hướng tẩm cung đi đến.“ Vừa rồi vị cô nương kia là?”“ Thiên kim tiểu thư của Tả tướng”.“ À, nàng là đến đưa ăn khuya à?”“ Ừ”.“ Vậy sao ngươi lại đối với nàng lạnh nhạt như thế chứ………”“ Ta không cho nàng đi đến”.“ Vậy không phải hoàng cung không cho người đi lại tùy tiện sao?”Vừa rồi thấy vị thiên kim kia đúng chuẩn một thiên kim tiểu thư khuê các, so với vị tiểu thư khi nàng rơi xuống đây liền không giống nhau.

Chương 46: Hoàng thượng thật nhạt nhẽo (1)