Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 66: Thân phận của nàng sao? (3)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Không chỉ thế, người gọi là Trữ Vương phi kia vừa mới to tiếng mắng người khác lại yếu ớt lùi về sau vài bước rồi ngã xuống, giọng run run như sắp khóc, “ Ngươi…… ngươi….. phía sau lưng…. Ngươi”.Phía sau lưng làm sao vậy?Sắc mặt nàng quả thật tái nhợt, nhưng không đến nỗi phải dọa người đến vậy chứ.Tay sờ sờ, chỗ rách bị hở đúng ngay chỗ xương bả vai, đúng ra là lộ một cái bớt hồng hồng.Vén vén tóc, túm chặt lấy chỗ bị rách, Hạ Noãn Ngôn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi phiền toái này.Lúc này, vị bạch công tử hóa đá kia đột nhiên mở miệng, “ Là…. Đúng là…. Tộc người Linh mẫn…….”Hắn nói xong liền “phù phù” một tiếng ngã xuống đất là lập tức ngất đi.Cùng lúc đó, một tiếng “ bốp” vang lên, Hạ Noãn Ngôn quay đầu, nhìn thấy Quả Lựu đang đứng cùng hai nam nhân xa lạ.“ Bốp” vừa rồi đại khái là Quả Lựu cầm trong tay nam nhân đó một thứ gì rồi rơi xuống, nhưng cả ba người đó đều duy trì dáng đứng như bị sét đánh, nhìn nàng chằm chằm.“…………….”Ai đó có thể giải thích hộ nàng chuyện gì đang xảy ra được không, xin chân thành cám ơn……….Chỗ này nàng cũng chỉ biết mỗi Quả Lựu, liền chuyển mắt nhìn nàng, tưởng rằng Quả Lựu sẽ nói cho nàng biết.Không nghĩ tới chân Quả Lựu mềm nhũn rồi quỳ xuống, “ Gặp, gặp qua…..”Nói xong câu đó, “ phù phù” nàng cũng bất tỉnh.“……………”Được, không thể trông cậy được gì vào Quả Lựu rồi.Hạ Noãn Ngôn thật sự muốn cắn lưỡi tự tử mà chết.Chân trái bước từng bước, nàng thực sự chỉ muốn nâng Quả Lựu dậy.Nhưng là thấy nàng ngày càng gần, hai nam nhân mặc cẩm y xa lạ kia đột nhiên khẩn trương.Hơn nữa là chân tay luống cuống, vị nam nhân mặc cẩm y hạ áo xuống quỳ lạy.Ấy ấy ấy, không cần phải quỳ lạy rồi lại ngất xỉu nha!Vị kia rất tốt không có quỳ lạy nha, nhưng vị hắc y đó lại nheo mắt nhìn nàng.Nguy hiểm!Vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn kĩ mặt hắn, mới thấy rằng “ Vị này không thể đụng vào, thật nguy hiểm!”.
Không chỉ thế, người gọi là Trữ Vương phi kia vừa mới to tiếng mắng
người khác lại yếu ớt lùi về sau vài bước rồi ngã xuống, giọng run run
như sắp khóc, “ Ngươi…… ngươi….. phía sau lưng…. Ngươi”.
Phía sau lưng làm sao vậy?
Sắc mặt nàng quả thật tái nhợt, nhưng không đến nỗi phải dọa người đến vậy chứ.
Tay sờ sờ, chỗ rách bị hở đúng ngay chỗ xương bả vai, đúng ra là lộ một cái bớt hồng hồng.
Vén vén tóc, túm chặt lấy chỗ bị rách, Hạ Noãn Ngôn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi phiền toái này.
Lúc này, vị bạch công tử hóa đá kia đột nhiên mở miệng, “ Là…. Đúng là…. Tộc người Linh mẫn…….”
Hắn nói xong liền “phù phù” một tiếng ngã xuống đất là lập tức ngất đi.
Cùng lúc đó, một tiếng “ bốp” vang lên, Hạ Noãn Ngôn quay đầu, nhìn thấy Quả Lựu đang đứng cùng hai nam nhân xa lạ.
“ Bốp” vừa rồi đại khái là Quả Lựu cầm trong tay nam nhân đó một thứ gì
rồi rơi xuống, nhưng cả ba người đó đều duy trì dáng đứng như bị sét
đánh, nhìn nàng chằm chằm.
“…………….”
Ai đó có thể giải thích hộ nàng chuyện gì đang xảy ra được không, xin chân thành cám ơn……….
Chỗ này nàng cũng chỉ biết mỗi Quả Lựu, liền chuyển mắt nhìn nàng, tưởng rằng Quả Lựu sẽ nói cho nàng biết.
Không nghĩ tới chân Quả Lựu mềm nhũn rồi quỳ xuống, “ Gặp, gặp qua…..”
Nói xong câu đó, “ phù phù” nàng cũng bất tỉnh.
“……………”
Được, không thể trông cậy được gì vào Quả Lựu rồi.
Hạ Noãn Ngôn thật sự muốn cắn lưỡi tự tử mà chết.
Chân trái bước từng bước, nàng thực sự chỉ muốn nâng Quả Lựu dậy.
Nhưng là thấy nàng ngày càng gần, hai nam nhân mặc cẩm y xa lạ kia đột nhiên khẩn trương.
Hơn nữa là chân tay luống cuống, vị nam nhân mặc cẩm y hạ áo xuống quỳ lạy.
Ấy ấy ấy, không cần phải quỳ lạy rồi lại ngất xỉu nha!
Vị kia rất tốt không có quỳ lạy nha, nhưng vị hắc y đó lại nheo mắt nhìn nàng.
Nguy hiểm!
Vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn kĩ mặt hắn, mới thấy rằng “ Vị này không thể đụng vào, thật nguy hiểm!”.
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Không chỉ thế, người gọi là Trữ Vương phi kia vừa mới to tiếng mắng người khác lại yếu ớt lùi về sau vài bước rồi ngã xuống, giọng run run như sắp khóc, “ Ngươi…… ngươi….. phía sau lưng…. Ngươi”.Phía sau lưng làm sao vậy?Sắc mặt nàng quả thật tái nhợt, nhưng không đến nỗi phải dọa người đến vậy chứ.Tay sờ sờ, chỗ rách bị hở đúng ngay chỗ xương bả vai, đúng ra là lộ một cái bớt hồng hồng.Vén vén tóc, túm chặt lấy chỗ bị rách, Hạ Noãn Ngôn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi phiền toái này.Lúc này, vị bạch công tử hóa đá kia đột nhiên mở miệng, “ Là…. Đúng là…. Tộc người Linh mẫn…….”Hắn nói xong liền “phù phù” một tiếng ngã xuống đất là lập tức ngất đi.Cùng lúc đó, một tiếng “ bốp” vang lên, Hạ Noãn Ngôn quay đầu, nhìn thấy Quả Lựu đang đứng cùng hai nam nhân xa lạ.“ Bốp” vừa rồi đại khái là Quả Lựu cầm trong tay nam nhân đó một thứ gì rồi rơi xuống, nhưng cả ba người đó đều duy trì dáng đứng như bị sét đánh, nhìn nàng chằm chằm.“…………….”Ai đó có thể giải thích hộ nàng chuyện gì đang xảy ra được không, xin chân thành cám ơn……….Chỗ này nàng cũng chỉ biết mỗi Quả Lựu, liền chuyển mắt nhìn nàng, tưởng rằng Quả Lựu sẽ nói cho nàng biết.Không nghĩ tới chân Quả Lựu mềm nhũn rồi quỳ xuống, “ Gặp, gặp qua…..”Nói xong câu đó, “ phù phù” nàng cũng bất tỉnh.“……………”Được, không thể trông cậy được gì vào Quả Lựu rồi.Hạ Noãn Ngôn thật sự muốn cắn lưỡi tự tử mà chết.Chân trái bước từng bước, nàng thực sự chỉ muốn nâng Quả Lựu dậy.Nhưng là thấy nàng ngày càng gần, hai nam nhân mặc cẩm y xa lạ kia đột nhiên khẩn trương.Hơn nữa là chân tay luống cuống, vị nam nhân mặc cẩm y hạ áo xuống quỳ lạy.Ấy ấy ấy, không cần phải quỳ lạy rồi lại ngất xỉu nha!Vị kia rất tốt không có quỳ lạy nha, nhưng vị hắc y đó lại nheo mắt nhìn nàng.Nguy hiểm!Vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn kĩ mặt hắn, mới thấy rằng “ Vị này không thể đụng vào, thật nguy hiểm!”.