Tác giả:

Y Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã…

Quyển 1 - Chương 4: Đại hôn

Hoàng Hậu Lười Y NhânTác giả: Mỗ RTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngY Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã… Hôm Y Nhân xuất giá tiết trời rất tốt, dương quang xán lạn.Y Nhân vén rèm kiệu, nhìn vầng thái dương đỏ hồng rực rỡ trên trời, chớp chớp mắt rồi ngáp một tiếng.Rèm kiệu buông xuống, gió xuân phơi phới thổi lật một góc rèm, thấp thoáng nhìn thấy tân nương tử lắc la lắc lư ngồi bên trong, chẳng biết có phải vì kiệu tròng trành quá hay không?Trống dong cờ mở, tiền hô hậu ủng tới Tiêu Dao vương phủ.Kiệu hoa dừng lại, hỉ nương bên cạnh đã tới cung cung kính kính vái chào Hạ Lan Tuyết đứng chờ trước cửa.Hạ Lan Tuyết nhướng mày, xem như đáp lễ.Hỉ nương lùi xuống ngay, nhưng chẳng chịu cúi đầu xuống, cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn Hạ Lan Tuyết.Thị vệ đứng sau Hạ Lan Tuyết nhận ra ngay vẻ khác thường của hỉ nương, nhưng cũng chẳng ngăn cấm.Ài, sao mà cấm được chứ?Những người đứng chật đường kia đều như vậy cả.Thị vệ thở dài, cũng nghiêng đầu nhìn vương gia nhà mình.Hạ Lan Tuyết thân mang hỉ phục, rạng rỡ như vầng dương chính ngọ tháng ba.Môi hồng răng trắng, khí độ hiên ngang như cây ngọc đón gió, khiến nam nhân nữ nhân cả nước chỉ biết che mặt tự thẹn không bằng.Nữ nhân không hiên ngang bằng y, nam tử thì chẳng quyến rũ được như y.Tuyệt diễm như vậy trai gái gì cũng không sánh kịp.Theo cách nói sau này của Y Nhân: đó chính là kẻ bất nam bất nữ.Giờ đây y đang bước xuống thềm.Vượt qua đôi sư tử đá thắt lụa đỏ.Đi thẳng về phía tân nương của y. Đương nhiên không biết là tân nương thứ bao nhiêu rồi.Gần đến nơi, Hạ Lan Tuyết liếc mắt nhìn hỉ nương đã lảo đảo muốn ngã. Cặp mắt tà mị vừa liếc qua, nụ cười khuynh thành khuynh quốc đã làm lu mờ cả ánh dương quang xán lạn.Trong đám đông xem náo nhiệt đã có một nhóm người ngã nhào, lại bị người phía sau bon chen tới dẫm cả chân lên.Theo thống kê mỗi lần Hạ Lan Tuyết xuất hiện đều khiến mấy chục người tử thương, mà Hạ Lan Tuyết toàn thân hỉ phục sức sát thương lại càng vô cùng, hôm đó đúng là thây chất thành đống, gió thảm mưa sầu, kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu, hệt như đồ sát toàn thành – hiển nhiên đó là chuyện sau này mới nói.Tình huống hiện giờ là, Hạ Lan Tuyết cuối cùng đã dừng trước kiệu hoa.Dưới ánh nắng chói chang, thân hình cao lớn của y in bóng xuống tấm rèm, chiếc bóng cũng lay động theo rèm kiệu.Sau rèm thấp thoáng dáng người của tân nương rụt rè e thẹn, còn giấu mặt sau cây tỳ bà.“Người đời đều biết Y gia tiểu thư tuyệt sắc, ngàn vàng khó gặp được một lần, hôm nay là ngày đại hỉ chi bằng để mọi người chiêm ngưỡng sắc đẹp của vương phi một chút được chăng?” Giọng nói của Hạ Lan Tuyết trong trẻo êm tai như suối reo trong núi, như gió thổi qua rừng.Người trong kiệu vẫn yên lặng, đúng là tác phong của tiểu thư khuê các.Hạ Lan Tuyết cau mày.Y hơi cúi xuống đưa tay vén rèm kiệu, cánh tay còn chưa chạm đến rèm đã khựng lại giữa chừng.Hình như, hình như…Đôi mày nhíu lại, không biết đã khóa chặt bao nhiêu trái tim thiếu nữ?Hạ Lan Tuyết khựng lại, chần chừ chẳng chịu ngó vào.Mọi người chỉ cho rằng y thương hương tiếc ngọc, nho nhã ung dung, chẳng cần gấp gáp, ai nấy đều nín thở chờ xem dung mạo tuyệt thế của Y gia tiểu thư.Ngón tay Hạ Lan Tuyết siết lại, quyết định bỏ qua ảo giác vừa rồi.Khi nãy hình như y nghe thấy tiếng ngáy khò khò – chắc chắn là ảo giác!Thử hỏi thiên hạ làm gì có nữ nhân nào lại ngủ trong ngày đại hôn chứ, huống chi là thành thân với Hạ Lan Tuyết y!Hạ Lan Tuyết gạt bỏ nghi ngờ rồi quả quyết vén rèm kiệu lên, tư thế thanh thoát ưu nhã.Khi Hạ Lan Tuyết chết sững người, Y Nhân đang mơ thấy món kem Haagen-Dasz (1) ở thời hiện đại.Kem ngũ sắc a, chocolate a, dâu tây a, chuối a, cafe a… ai ya, quanh mình toàn kem là kem…Y Nhân nhểu nước miếng.—————(1): Häagen-Dazs: một thương hiệu kem nổi tiếng được thành lập năm 1961 tại New York

Hôm Y Nhân xuất giá tiết trời rất tốt, dương quang xán lạn.

Y Nhân vén rèm kiệu, nhìn vầng thái dương đỏ hồng rực rỡ trên trời, chớp chớp mắt rồi ngáp một tiếng.

Rèm kiệu buông xuống, gió xuân phơi phới thổi lật một góc rèm, thấp thoáng nhìn thấy tân nương tử lắc la lắc lư ngồi bên trong, chẳng biết có phải vì kiệu tròng trành quá hay không?

Trống dong cờ mở, tiền hô hậu ủng tới Tiêu Dao vương phủ.

Kiệu hoa dừng lại, hỉ nương bên cạnh đã tới cung cung kính kính vái chào Hạ Lan Tuyết đứng chờ trước cửa.

Hạ Lan Tuyết nhướng mày, xem như đáp lễ.

Hỉ nương lùi xuống ngay, nhưng chẳng chịu cúi đầu xuống, cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn Hạ Lan Tuyết.

Thị vệ đứng sau Hạ Lan Tuyết nhận ra ngay vẻ khác thường của hỉ nương, nhưng cũng chẳng ngăn cấm.

Ài, sao mà cấm được chứ?

Những người đứng chật đường kia đều như vậy cả.

Thị vệ thở dài, cũng nghiêng đầu nhìn vương gia nhà mình.

Hạ Lan Tuyết thân mang hỉ phục, rạng rỡ như vầng dương chính ngọ tháng ba.

Môi hồng răng trắng, khí độ hiên ngang như cây ngọc đón gió, khiến nam nhân nữ nhân cả nước chỉ biết che mặt tự thẹn không bằng.

Nữ nhân không hiên ngang bằng y, nam tử thì chẳng quyến rũ được như y.

Tuyệt diễm như vậy trai gái gì cũng không sánh kịp.

Theo cách nói sau này của Y Nhân: đó chính là kẻ bất nam bất nữ.

Giờ đây y đang bước xuống thềm.

Vượt qua đôi sư tử đá thắt lụa đỏ.

Đi thẳng về phía tân nương của y. Đương nhiên không biết là tân nương thứ bao nhiêu rồi.

Gần đến nơi, Hạ Lan Tuyết liếc mắt nhìn hỉ nương đã lảo đảo muốn ngã. Cặp mắt tà mị vừa liếc qua, nụ cười khuynh thành khuynh quốc đã làm lu mờ cả ánh dương quang xán lạn.

Trong đám đông xem náo nhiệt đã có một nhóm người ngã nhào, lại bị người phía sau bon chen tới dẫm cả chân lên.

Theo thống kê mỗi lần Hạ Lan Tuyết xuất hiện đều khiến mấy chục người tử thương, mà Hạ Lan Tuyết toàn thân hỉ phục sức sát thương lại càng vô cùng, hôm đó đúng là thây chất thành đống, gió thảm mưa sầu, kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu, hệt như đồ sát toàn thành – hiển nhiên đó là chuyện sau này mới nói.

Tình huống hiện giờ là, Hạ Lan Tuyết cuối cùng đã dừng trước kiệu hoa.

Dưới ánh nắng chói chang, thân hình cao lớn của y in bóng xuống tấm rèm, chiếc bóng cũng lay động theo rèm kiệu.

Sau rèm thấp thoáng dáng người của tân nương rụt rè e thẹn, còn giấu mặt sau cây tỳ bà.

“Người đời đều biết Y gia tiểu thư tuyệt sắc, ngàn vàng khó gặp được một lần, hôm nay là ngày đại hỉ chi bằng để mọi người chiêm ngưỡng sắc đẹp của vương phi một chút được chăng?” Giọng nói của Hạ Lan Tuyết trong trẻo êm tai như suối reo trong núi, như gió thổi qua rừng.

Người trong kiệu vẫn yên lặng, đúng là tác phong của tiểu thư khuê các.

Hạ Lan Tuyết cau mày.

Y hơi cúi xuống đưa tay vén rèm kiệu, cánh tay còn chưa chạm đến rèm đã khựng lại giữa chừng.

Hình như, hình như…

Đôi mày nhíu lại, không biết đã khóa chặt bao nhiêu trái tim thiếu nữ?

Hạ Lan Tuyết khựng lại, chần chừ chẳng chịu ngó vào.

Mọi người chỉ cho rằng y thương hương tiếc ngọc, nho nhã ung dung, chẳng cần gấp gáp, ai nấy đều nín thở chờ xem dung mạo tuyệt thế của Y gia tiểu thư.

Ngón tay Hạ Lan Tuyết siết lại, quyết định bỏ qua ảo giác vừa rồi.

Khi nãy hình như y nghe thấy tiếng ngáy khò khò – chắc chắn là ảo giác!

Thử hỏi thiên hạ làm gì có nữ nhân nào lại ngủ trong ngày đại hôn chứ, huống chi là thành thân với Hạ Lan Tuyết y!

Hạ Lan Tuyết gạt bỏ nghi ngờ rồi quả quyết vén rèm kiệu lên, tư thế thanh thoát ưu nhã.

Khi Hạ Lan Tuyết chết sững người, Y Nhân đang mơ thấy món kem Haagen-Dasz (1) ở thời hiện đại.

Kem ngũ sắc a, chocolate a, dâu tây a, chuối a, cafe a… ai ya, quanh mình toàn kem là kem…

Y Nhân nhểu nước miếng.

—————

(1): Häagen-Dazs: một thương hiệu kem nổi tiếng được thành lập năm 1961 tại New York

Hoàng Hậu Lười Y NhânTác giả: Mỗ RTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngY Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã… Hôm Y Nhân xuất giá tiết trời rất tốt, dương quang xán lạn.Y Nhân vén rèm kiệu, nhìn vầng thái dương đỏ hồng rực rỡ trên trời, chớp chớp mắt rồi ngáp một tiếng.Rèm kiệu buông xuống, gió xuân phơi phới thổi lật một góc rèm, thấp thoáng nhìn thấy tân nương tử lắc la lắc lư ngồi bên trong, chẳng biết có phải vì kiệu tròng trành quá hay không?Trống dong cờ mở, tiền hô hậu ủng tới Tiêu Dao vương phủ.Kiệu hoa dừng lại, hỉ nương bên cạnh đã tới cung cung kính kính vái chào Hạ Lan Tuyết đứng chờ trước cửa.Hạ Lan Tuyết nhướng mày, xem như đáp lễ.Hỉ nương lùi xuống ngay, nhưng chẳng chịu cúi đầu xuống, cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn Hạ Lan Tuyết.Thị vệ đứng sau Hạ Lan Tuyết nhận ra ngay vẻ khác thường của hỉ nương, nhưng cũng chẳng ngăn cấm.Ài, sao mà cấm được chứ?Những người đứng chật đường kia đều như vậy cả.Thị vệ thở dài, cũng nghiêng đầu nhìn vương gia nhà mình.Hạ Lan Tuyết thân mang hỉ phục, rạng rỡ như vầng dương chính ngọ tháng ba.Môi hồng răng trắng, khí độ hiên ngang như cây ngọc đón gió, khiến nam nhân nữ nhân cả nước chỉ biết che mặt tự thẹn không bằng.Nữ nhân không hiên ngang bằng y, nam tử thì chẳng quyến rũ được như y.Tuyệt diễm như vậy trai gái gì cũng không sánh kịp.Theo cách nói sau này của Y Nhân: đó chính là kẻ bất nam bất nữ.Giờ đây y đang bước xuống thềm.Vượt qua đôi sư tử đá thắt lụa đỏ.Đi thẳng về phía tân nương của y. Đương nhiên không biết là tân nương thứ bao nhiêu rồi.Gần đến nơi, Hạ Lan Tuyết liếc mắt nhìn hỉ nương đã lảo đảo muốn ngã. Cặp mắt tà mị vừa liếc qua, nụ cười khuynh thành khuynh quốc đã làm lu mờ cả ánh dương quang xán lạn.Trong đám đông xem náo nhiệt đã có một nhóm người ngã nhào, lại bị người phía sau bon chen tới dẫm cả chân lên.Theo thống kê mỗi lần Hạ Lan Tuyết xuất hiện đều khiến mấy chục người tử thương, mà Hạ Lan Tuyết toàn thân hỉ phục sức sát thương lại càng vô cùng, hôm đó đúng là thây chất thành đống, gió thảm mưa sầu, kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu, hệt như đồ sát toàn thành – hiển nhiên đó là chuyện sau này mới nói.Tình huống hiện giờ là, Hạ Lan Tuyết cuối cùng đã dừng trước kiệu hoa.Dưới ánh nắng chói chang, thân hình cao lớn của y in bóng xuống tấm rèm, chiếc bóng cũng lay động theo rèm kiệu.Sau rèm thấp thoáng dáng người của tân nương rụt rè e thẹn, còn giấu mặt sau cây tỳ bà.“Người đời đều biết Y gia tiểu thư tuyệt sắc, ngàn vàng khó gặp được một lần, hôm nay là ngày đại hỉ chi bằng để mọi người chiêm ngưỡng sắc đẹp của vương phi một chút được chăng?” Giọng nói của Hạ Lan Tuyết trong trẻo êm tai như suối reo trong núi, như gió thổi qua rừng.Người trong kiệu vẫn yên lặng, đúng là tác phong của tiểu thư khuê các.Hạ Lan Tuyết cau mày.Y hơi cúi xuống đưa tay vén rèm kiệu, cánh tay còn chưa chạm đến rèm đã khựng lại giữa chừng.Hình như, hình như…Đôi mày nhíu lại, không biết đã khóa chặt bao nhiêu trái tim thiếu nữ?Hạ Lan Tuyết khựng lại, chần chừ chẳng chịu ngó vào.Mọi người chỉ cho rằng y thương hương tiếc ngọc, nho nhã ung dung, chẳng cần gấp gáp, ai nấy đều nín thở chờ xem dung mạo tuyệt thế của Y gia tiểu thư.Ngón tay Hạ Lan Tuyết siết lại, quyết định bỏ qua ảo giác vừa rồi.Khi nãy hình như y nghe thấy tiếng ngáy khò khò – chắc chắn là ảo giác!Thử hỏi thiên hạ làm gì có nữ nhân nào lại ngủ trong ngày đại hôn chứ, huống chi là thành thân với Hạ Lan Tuyết y!Hạ Lan Tuyết gạt bỏ nghi ngờ rồi quả quyết vén rèm kiệu lên, tư thế thanh thoát ưu nhã.Khi Hạ Lan Tuyết chết sững người, Y Nhân đang mơ thấy món kem Haagen-Dasz (1) ở thời hiện đại.Kem ngũ sắc a, chocolate a, dâu tây a, chuối a, cafe a… ai ya, quanh mình toàn kem là kem…Y Nhân nhểu nước miếng.—————(1): Häagen-Dazs: một thương hiệu kem nổi tiếng được thành lập năm 1961 tại New York

Quyển 1 - Chương 4: Đại hôn