Tác giả:

Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…

Chương 117: Nơi ấy là............ Suối nước nóng (7)

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Chỗ cao đúng là gió lớn, nhưng Gia Cát Mộ Quy ngồi đưa lưng về hướng gió thổi đến, đều đã sớm đem gió chặn lại.Nhưng hắn cũng không lật tẩy nàng, mở ra áo choàng của mình, đem cả người nàng bọc kĩ lại, rồi cười ôm nàng lắc lư.Hắn cười đến mức bình tĩnh, Hạ Noãn Ngôn lại bình tĩnh không được, biết tâm tư mình nhất định đều đã bị hắn nhìn ra.”Ta muốn đi xuống.” Nàng lại không thành thật muốn từ trong lòng hắn chui ra.”Xuỵt, có người đến“.Hạ Noãn Ngôn không nghe được tiếng bước chân, nhưng nhìn theo hướng hắn chỉ, đúng là có một bóng người đi tới hướng này.Gia Cát Mộ Quy hơi hơi híp mắt, sau khi thấy rõ người đến là ai, khẽ cười cười, đầu ngón tay quẹt xuống, cắt đứt cái tua đeo ngọc bội bên người thấy.Xa xa trên cây có đồ vật gì đó nhẹ nhàng rơi xuống, người nọ đang đi đến dưới tàng cây theo bản năng liền nhìn thoáng qua.Sau đó người nọ rất ngạc nhiên vui mừng đem tua nhặt lên, “Hoàng thượng?”Cổ thụ cành lá sum xuê, ban đêm xem không rõ lắm ở phía trên có người hay không, nhưng là sẽ không nhận lầm tua ngọc bội kia.Hạ Noãn Ngôn cảm thấy tiếng nói này hơi quen tai.Song khoảng cách quá xa, tiếng của người nọ nghe có chút mơ hồ, làm cho nàng nhất thời không nhớ ra người phía dưới là ai.Dùng ánh mắt hỏi Gia Cát Mộ Quy, hắn viết chữ Triệu ở lòng bàn tay nàng.A, là thiên kim tả tướng Triệu Yên.Phía dưới có người gọi hắn, Gia Cát Mộ Quy cũng đáp trả lại một tiếng “Ừ“.Ngươi là cố ý đi......Hạ Noãn Ngôn không nói gì nhìn hắn.Gia Cát Mộ Quy cười hôn nàng một chút, làm cho nàng tựa vào trong lòng mình, giống như chính hắn đang chăm chú nghe lời người ta nói phía dưới.Triệu Yên biết Gia Cát Mộ Quy có võ công, cho nên tuy rằng khoảng cách hai người không gần, nàng cũng không lớn giọng.Với thính lực của Hạ Noãn Ngôn, trên căn bản là hoàn toàn nghe không rõ, chỉ là ngẫu nhiên nghe được vài từ, đều là cái gì triều chính....Tiến cung muộn như vậy, tìm Gia Cát Mộ Quy nói về triều chính ư?Gia Cát Mộ Quy mới đầu còn chăm chú nghe, đại khái là nghe xong chuyện quan trọng, hắn bắt đầu phân tâm, thường sẽ kéo Hạ Noãn Ngôn qua hôn một chút.Nếu không bởi vì Triệu Yên ở dưới tàng cây, nàng không nghĩ bị phát hiện, cũng không cần được hắn hôn như vậy!

Chỗ cao đúng là gió lớn, nhưng Gia Cát Mộ Quy ngồi đưa lưng về hướng gió thổi đến, đều đã sớm đem gió chặn lại.

Nhưng hắn cũng không lật tẩy nàng, mở ra áo choàng của mình, đem cả người nàng bọc kĩ lại, rồi cười ôm nàng lắc lư.

Hắn cười đến mức bình tĩnh, Hạ Noãn Ngôn lại bình tĩnh không được, biết tâm tư mình nhất định đều đã bị hắn nhìn ra.

”Ta muốn đi xuống.” Nàng lại không thành thật muốn từ trong lòng hắn chui ra.

”Xuỵt, có người đến“.

Hạ Noãn Ngôn không nghe được tiếng bước chân, nhưng nhìn theo hướng hắn chỉ, đúng là có một bóng người đi tới hướng này.

Gia Cát Mộ Quy hơi hơi híp mắt, sau khi thấy rõ người đến là ai, khẽ
cười cười, đầu ngón tay quẹt xuống, cắt đứt cái tua đeo ngọc bội bên
người thấy.

Xa xa trên cây có đồ vật gì đó nhẹ nhàng rơi xuống, người nọ đang đi đến dưới tàng cây theo bản năng liền nhìn thoáng qua.

Sau đó người nọ rất ngạc nhiên vui mừng đem tua nhặt lên, “Hoàng thượng?”

Cổ thụ cành lá sum xuê, ban đêm xem không rõ lắm ở phía trên có người hay không, nhưng là sẽ không nhận lầm tua ngọc bội kia.

Hạ Noãn Ngôn cảm thấy tiếng nói này hơi quen tai.

Song khoảng cách quá xa, tiếng của người nọ nghe có chút mơ hồ, làm cho nàng nhất thời không nhớ ra người phía dưới là ai.

Dùng ánh mắt hỏi Gia Cát Mộ Quy, hắn viết chữ Triệu ở lòng bàn tay nàng.

A, là thiên kim tả tướng Triệu Yên.

Phía dưới có người gọi hắn, Gia Cát Mộ Quy cũng đáp trả lại một tiếng “Ừ“.

Ngươi là cố ý đi......

Hạ Noãn Ngôn không nói gì nhìn hắn.

Gia Cát Mộ Quy cười hôn nàng một chút, làm cho nàng tựa vào trong lòng
mình, giống như chính hắn đang chăm chú nghe lời người ta nói phía dưới.

Triệu Yên biết Gia Cát Mộ Quy có võ công, cho nên tuy rằng khoảng cách hai người không gần, nàng cũng không lớn giọng.

Với thính lực của Hạ Noãn Ngôn, trên căn bản là hoàn toàn nghe không rõ, chỉ là ngẫu nhiên nghe được vài từ, đều là cái gì triều chính....

Tiến cung muộn như vậy, tìm Gia Cát Mộ Quy nói về triều chính ư?

Gia Cát Mộ Quy mới đầu còn chăm chú nghe, đại khái là nghe xong chuyện
quan trọng, hắn bắt đầu phân tâm, thường sẽ kéo Hạ Noãn Ngôn qua hôn một chút.

Nếu không bởi vì Triệu Yên ở dưới tàng cây, nàng không nghĩ bị phát hiện, cũng không cần được hắn hôn như vậy!

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Chỗ cao đúng là gió lớn, nhưng Gia Cát Mộ Quy ngồi đưa lưng về hướng gió thổi đến, đều đã sớm đem gió chặn lại.Nhưng hắn cũng không lật tẩy nàng, mở ra áo choàng của mình, đem cả người nàng bọc kĩ lại, rồi cười ôm nàng lắc lư.Hắn cười đến mức bình tĩnh, Hạ Noãn Ngôn lại bình tĩnh không được, biết tâm tư mình nhất định đều đã bị hắn nhìn ra.”Ta muốn đi xuống.” Nàng lại không thành thật muốn từ trong lòng hắn chui ra.”Xuỵt, có người đến“.Hạ Noãn Ngôn không nghe được tiếng bước chân, nhưng nhìn theo hướng hắn chỉ, đúng là có một bóng người đi tới hướng này.Gia Cát Mộ Quy hơi hơi híp mắt, sau khi thấy rõ người đến là ai, khẽ cười cười, đầu ngón tay quẹt xuống, cắt đứt cái tua đeo ngọc bội bên người thấy.Xa xa trên cây có đồ vật gì đó nhẹ nhàng rơi xuống, người nọ đang đi đến dưới tàng cây theo bản năng liền nhìn thoáng qua.Sau đó người nọ rất ngạc nhiên vui mừng đem tua nhặt lên, “Hoàng thượng?”Cổ thụ cành lá sum xuê, ban đêm xem không rõ lắm ở phía trên có người hay không, nhưng là sẽ không nhận lầm tua ngọc bội kia.Hạ Noãn Ngôn cảm thấy tiếng nói này hơi quen tai.Song khoảng cách quá xa, tiếng của người nọ nghe có chút mơ hồ, làm cho nàng nhất thời không nhớ ra người phía dưới là ai.Dùng ánh mắt hỏi Gia Cát Mộ Quy, hắn viết chữ Triệu ở lòng bàn tay nàng.A, là thiên kim tả tướng Triệu Yên.Phía dưới có người gọi hắn, Gia Cát Mộ Quy cũng đáp trả lại một tiếng “Ừ“.Ngươi là cố ý đi......Hạ Noãn Ngôn không nói gì nhìn hắn.Gia Cát Mộ Quy cười hôn nàng một chút, làm cho nàng tựa vào trong lòng mình, giống như chính hắn đang chăm chú nghe lời người ta nói phía dưới.Triệu Yên biết Gia Cát Mộ Quy có võ công, cho nên tuy rằng khoảng cách hai người không gần, nàng cũng không lớn giọng.Với thính lực của Hạ Noãn Ngôn, trên căn bản là hoàn toàn nghe không rõ, chỉ là ngẫu nhiên nghe được vài từ, đều là cái gì triều chính....Tiến cung muộn như vậy, tìm Gia Cát Mộ Quy nói về triều chính ư?Gia Cát Mộ Quy mới đầu còn chăm chú nghe, đại khái là nghe xong chuyện quan trọng, hắn bắt đầu phân tâm, thường sẽ kéo Hạ Noãn Ngôn qua hôn một chút.Nếu không bởi vì Triệu Yên ở dưới tàng cây, nàng không nghĩ bị phát hiện, cũng không cần được hắn hôn như vậy!

Chương 117: Nơi ấy là............ Suối nước nóng (7)