Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 120: Quá nhiều chuyện lạ
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Bên ngoài cung nữ tưởng là Hạ Noãn Ngôn hết cách nên cũng phát cáu với bé con, vội vàng chạy vào.”Noãn Ngôn, ngươi thử ôm nó một cái, nó không để cho chúng ta ôm“.“....... Được“.Trước mặt một đám cổ nhân, Hạ Noãn Ngôn không thể nói đây là không phải là đứa nhỏ bình thường, đành phải đem nó lên ôm.Thế giới thoáng chốc yên tĩnh lại, bé con ngừng khóc.”Tốt quá tốt quá, cuối cùng cũng có người dỗ được nó rồi“.”Noãn Ngôn, ngươi để ta thử ôm hắn xem, bằng không chỉ một mình ngươi ôm, mệt mỏi lắm“.Thạch Lưu muốn chia sẻ giúp nàng một chút.Nhưng vừa vươn tay ra, còn chưa có đụng tới bé con, nó đã gào lên.”Ái chà, bé con này thật không dễ dụ.” Thạch Lựu hơi buồn rầu.”Không sao, dù sao ta cũng không có việc gì, các ngươi đi trước đi“.Hạ Noãn Ngôn tính chờ những người khác đi rồi, sẽ cùng vị sát thủ giả mạo bé con này nói chuyện.Nhưng nửa canh giờ sắp trôi qua, vẫn không khơi lên được.Trước chỉ cần Hạ Noãn Ngôn nói phải đi là hắn đã kêu lên, hiện tại chỉ còn Hạ Noãn Ngôn một khi không ôm hắn thì hắn lại kêu.Bạch công tử sớm đã bị hắn đánh bại, đang ôm đầu choáng váng, ngay cả sức lực cùng hắn cãi nhau cũng đều cạn kiệt.Đợi cho buổi tối Gia Cát Mộ Quy biết chuyện thì sự tình mới có chuyển biến.Mới vừa vào cửa, Hạ Noãn Ngôn nhìn đến bé con chơi xấu trong lòng, hắn trực tiếp đem người kéo xuống xách ở giữa không trung.”Hắn lần trước nói hắn đã hai mươi ba tuổi rồi hả?””Đúng vậy!”Bạch công tử lần đầu tiên cảm thấy Gia Cát Mộ Quy thuận mắt như vậy, trong nháy mắt liền lên tinh thần, bay đến trước mặt hắn cáo trạng.”Rõ ràng đều là người trưởng thành rồi, còn khóc không biết ngượng, hơn nữa nếu không ôm thì hắn sẽ khóc!”Gia Cát Mộ Quy gật gật đầu, đem bé con quăng trở về giường.”Hắn mà lại khóc thì cứ đem hắn tống thẳng về Trữ vương phủ, cho Trữ vương giết, hắn liền không cần phải khóc nữa“.“......” Bạch công tử phấn khởi.“......” Hạ Noãn Ngôn choáng váng.Qua nửa ngày, Hạ Noãn Ngôn vỗ vỗ bé con cũng choáng váng trên giường”Ngươi xem, đây mới là hung ác, muốn giả làm sát thủ, vẫn nên học hỏi chút đi“.Chuyện bé con coi như được giải quyết, từ trong phòng đi ra, Hạ Noãn Ngôn hỏi hắn, “Chàng biết chuyện Trữ vương rồi hả?”
Bên ngoài cung nữ tưởng là Hạ Noãn Ngôn hết cách nên cũng phát cáu với bé con, vội vàng chạy vào.
”Noãn Ngôn, ngươi thử ôm nó một cái, nó không để cho chúng ta ôm“.
“....... Được“.
Trước mặt một đám cổ nhân, Hạ Noãn Ngôn không thể nói đây là không phải là đứa nhỏ bình thường, đành phải đem nó lên ôm.
Thế giới thoáng chốc yên tĩnh lại, bé con ngừng khóc.
”Tốt quá tốt quá, cuối cùng cũng có người dỗ được nó rồi“.
”Noãn Ngôn, ngươi để ta thử ôm hắn xem, bằng không chỉ một mình ngươi ôm, mệt mỏi lắm“.
Thạch Lưu muốn chia sẻ giúp nàng một chút.
Nhưng vừa vươn tay ra, còn chưa có đụng tới bé con, nó đã gào lên.
”Ái chà, bé con này thật không dễ dụ.” Thạch Lựu hơi buồn rầu.
”Không sao, dù sao ta cũng không có việc gì, các ngươi đi trước đi“.
Hạ Noãn Ngôn tính chờ những người khác đi rồi, sẽ cùng vị sát thủ giả mạo bé con này nói chuyện.
Nhưng nửa canh giờ sắp trôi qua, vẫn không khơi lên được.
Trước chỉ cần Hạ Noãn Ngôn nói phải đi là hắn đã kêu lên, hiện tại chỉ còn Hạ Noãn Ngôn một khi không ôm hắn thì hắn lại kêu.
Bạch công tử sớm đã bị hắn đánh bại, đang ôm đầu choáng váng, ngay cả sức lực cùng hắn cãi nhau cũng đều cạn kiệt.
Đợi cho buổi tối Gia Cát Mộ Quy biết chuyện thì sự tình mới có chuyển biến.
Mới vừa vào cửa, Hạ Noãn Ngôn nhìn đến bé con chơi xấu trong lòng, hắn trực tiếp đem người kéo xuống xách ở giữa không trung.
”Hắn lần trước nói hắn đã hai mươi ba tuổi rồi hả?”
”Đúng vậy!”
Bạch công tử lần đầu tiên cảm thấy Gia Cát Mộ Quy thuận mắt như vậy,
trong nháy mắt liền lên tinh thần, bay đến trước mặt hắn cáo trạng.
”Rõ ràng đều là người trưởng thành rồi, còn khóc không biết ngượng, hơn nữa nếu không ôm thì hắn sẽ khóc!”
Gia Cát Mộ Quy gật gật đầu, đem bé con quăng trở về giường.
”Hắn mà lại khóc thì cứ đem hắn tống thẳng về Trữ vương phủ, cho Trữ vương giết, hắn liền không cần phải khóc nữa“.
“......” Bạch công tử phấn khởi.
“......” Hạ Noãn Ngôn choáng váng.
Qua nửa ngày, Hạ Noãn Ngôn vỗ vỗ bé con cũng choáng váng trên giường
”Ngươi xem, đây mới là hung ác, muốn giả làm sát thủ, vẫn nên học hỏi chút đi“.
Chuyện bé con coi như được giải quyết, từ trong phòng đi ra, Hạ Noãn Ngôn hỏi hắn, “Chàng biết chuyện Trữ vương rồi hả?”
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Bên ngoài cung nữ tưởng là Hạ Noãn Ngôn hết cách nên cũng phát cáu với bé con, vội vàng chạy vào.”Noãn Ngôn, ngươi thử ôm nó một cái, nó không để cho chúng ta ôm“.“....... Được“.Trước mặt một đám cổ nhân, Hạ Noãn Ngôn không thể nói đây là không phải là đứa nhỏ bình thường, đành phải đem nó lên ôm.Thế giới thoáng chốc yên tĩnh lại, bé con ngừng khóc.”Tốt quá tốt quá, cuối cùng cũng có người dỗ được nó rồi“.”Noãn Ngôn, ngươi để ta thử ôm hắn xem, bằng không chỉ một mình ngươi ôm, mệt mỏi lắm“.Thạch Lưu muốn chia sẻ giúp nàng một chút.Nhưng vừa vươn tay ra, còn chưa có đụng tới bé con, nó đã gào lên.”Ái chà, bé con này thật không dễ dụ.” Thạch Lựu hơi buồn rầu.”Không sao, dù sao ta cũng không có việc gì, các ngươi đi trước đi“.Hạ Noãn Ngôn tính chờ những người khác đi rồi, sẽ cùng vị sát thủ giả mạo bé con này nói chuyện.Nhưng nửa canh giờ sắp trôi qua, vẫn không khơi lên được.Trước chỉ cần Hạ Noãn Ngôn nói phải đi là hắn đã kêu lên, hiện tại chỉ còn Hạ Noãn Ngôn một khi không ôm hắn thì hắn lại kêu.Bạch công tử sớm đã bị hắn đánh bại, đang ôm đầu choáng váng, ngay cả sức lực cùng hắn cãi nhau cũng đều cạn kiệt.Đợi cho buổi tối Gia Cát Mộ Quy biết chuyện thì sự tình mới có chuyển biến.Mới vừa vào cửa, Hạ Noãn Ngôn nhìn đến bé con chơi xấu trong lòng, hắn trực tiếp đem người kéo xuống xách ở giữa không trung.”Hắn lần trước nói hắn đã hai mươi ba tuổi rồi hả?””Đúng vậy!”Bạch công tử lần đầu tiên cảm thấy Gia Cát Mộ Quy thuận mắt như vậy, trong nháy mắt liền lên tinh thần, bay đến trước mặt hắn cáo trạng.”Rõ ràng đều là người trưởng thành rồi, còn khóc không biết ngượng, hơn nữa nếu không ôm thì hắn sẽ khóc!”Gia Cát Mộ Quy gật gật đầu, đem bé con quăng trở về giường.”Hắn mà lại khóc thì cứ đem hắn tống thẳng về Trữ vương phủ, cho Trữ vương giết, hắn liền không cần phải khóc nữa“.“......” Bạch công tử phấn khởi.“......” Hạ Noãn Ngôn choáng váng.Qua nửa ngày, Hạ Noãn Ngôn vỗ vỗ bé con cũng choáng váng trên giường”Ngươi xem, đây mới là hung ác, muốn giả làm sát thủ, vẫn nên học hỏi chút đi“.Chuyện bé con coi như được giải quyết, từ trong phòng đi ra, Hạ Noãn Ngôn hỏi hắn, “Chàng biết chuyện Trữ vương rồi hả?”