Tác giả:

Y Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã…

Quyển 1 - Chương 58: Hội trường (3)

Hoàng Hậu Lười Y NhânTác giả: Mỗ RTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngY Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã… Edit: DockeY Nhân cũng không phát hiện, vội vã cầm lên cái chén trước mặt, không chút nghĩ ngợi, uống một hơi cạn sạch.Rượu trong cung, lạt giống như rượu gạo. Y Nhân từ trước tuy là trạch nữ, nhưng tửu lượng cũng không nhỏ, chừng này đối với cô mà nói, chỉ như giải khát mà thôi.Uống rượu, đương nhiên là phải từng ngụm từng ngụm mà uống.Hạ Lan Du chỉ mới nhấp được một ngụm, Y Nhân đã cạn sạch.Nàng nhất thời biến sắc, những người khác đều quay qua nhìn họ giống như xem kịch.Y nhân mờ mịt.Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêng đầu nói nhỏ: “Cô muốn khiêu chiến với Du muội sao?”“Khiêu chiến cái gì cơ?” Y Nhân hoang mang nhìn hắn.“Muội ấy kính ngươi uống rượu, nếu như ngươi uống hết, đó là khinh nàng, muốn cùng nàng so đo tửu lượng.” Hạ Lan Tuyết đã quen, cũng không trách cô ‘thiếu hiểu biết’, giải thích xong, đang chuẩn bị thay cô giải quyết. Trấn Nam thế tử Hạ Ngọc nãy giờ đứng phía sau Hạ Lan Du đã mất kiên nhẫn lắm rồi, thở phì phì đi tới trước mặt Y Nhân, muốn thay biểu tỷ đòi lại công đạo.“Này, sao lại kiêu ngạo như vậy, có bản lĩnh, thì so với ta đây.” Thanh âm còn chưa hết non nớt, đầy tức giận nhưng cũng rất dễ thương.Y Nhân ngẩng đầu, hiếu kỳ nhìn ‘Tiểu chính thái’ trước mặt: xem tuổi tác, cùng lắm chỉ mười ba mười bốn tuổi, tuy rằng tướng mạo thanh tú, nhưng phong thái phi thường ương bướng, chắc chắn kiếp trước là một tiểu hài tử hư đốn.“Thế tử.” Hạ Lan Tuyết đang định nói, không ngờ Y Nhân đột nhiên cười, vừa lơ đễnh vừa nói: “Tốt”.Cô cũng đang khát.Hạ Ngọc đã bị mạo phạm, càng thêm tức giận, mang đến trước mặt Y Nhân một ly rượu, tự cao tự đại châm một chén, sau đó ngửa cổ, uống cạn.Y Nhân thấy hắn hỏi cũng không thèm hỏi đã tự ý uống trước, không khỏi ngẩn người, nhìn quanh một chút, thuận tiện lấy cái chén của Hạ Lan Tuyết, cũng tự châm rượu uống.Thức uống này thật tuyệt, thiên nhiên tinh khiết, trong suốt, hơn nữa còn rất ngon miệng.Hạ Ngọc không cam lòng yếu kém, lại uống thêm một chén.Y Nhân cũng vui vẻ cạn chén.Hạ Ngọc là đứng ra thay mặt cho Hạ Lan Du, trước đây là do chuyện Y Nhân cướp rể, giờ lại thêm cuộc tỷ thí này, vẻ mặt càng thêm tối sầm lại.Bùi Nhược Trần vài lần muốn dùng lời can ngăn, nhưng lúc muốn nói thì lại thôi.Cứ thế, hai người bọn họ chén tạc chén thù, nháy mắt đã uống hết hai hồ rượu, đôi mắt ti hí của Hạ Ngọc đã nở, mặt đỏ bừng bừng, Y Nhân trông thấy vẻ tức giận đó lại rất hài lòng.Hạ Ngọc đã vô cùng kích động, vung tay lên: “Đem thêm một vò nữa!”Y Nhân còn đang thèm rượu gạo, uống thật ngon, tất nhiên không phản đối.Bọn họ càng đấu càng khó hòa giải, lại nghe Chu công công giọng âm nhu xướng báo: “Hoàng thượng giá lâm—”

Edit: Docke

Y Nhân cũng không phát hiện, vội vã cầm lên cái chén trước mặt, không chút nghĩ ngợi, uống một hơi cạn sạch.

Rượu trong cung, lạt giống như rượu gạo. Y Nhân từ trước tuy là trạch nữ, nhưng tửu lượng cũng không nhỏ, chừng này đối với cô mà nói, chỉ như giải khát mà thôi.

Uống rượu, đương nhiên là phải từng ngụm từng ngụm mà uống.

Hạ Lan Du chỉ mới nhấp được một ngụm, Y Nhân đã cạn sạch.

Nàng nhất thời biến sắc, những người khác đều quay qua nhìn họ giống như xem kịch.

Y nhân mờ mịt.

Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêng đầu nói nhỏ: “Cô muốn khiêu chiến với Du muội sao?”

“Khiêu chiến cái gì cơ?” Y Nhân hoang mang nhìn hắn.

“Muội ấy kính ngươi uống rượu, nếu như ngươi uống hết, đó là khinh nàng, muốn cùng nàng so đo tửu lượng.” Hạ Lan Tuyết đã quen, cũng không trách cô ‘thiếu hiểu biết’, giải thích xong, đang chuẩn bị thay cô giải quyết. Trấn Nam thế tử Hạ Ngọc nãy giờ đứng phía sau Hạ Lan Du đã mất kiên nhẫn lắm rồi, thở phì phì đi tới trước mặt Y Nhân, muốn thay biểu tỷ đòi lại công đạo.

“Này, sao lại kiêu ngạo như vậy, có bản lĩnh, thì so với ta đây.” Thanh âm còn chưa hết non nớt, đầy tức giận nhưng cũng rất dễ thương.

Y Nhân ngẩng đầu, hiếu kỳ nhìn ‘Tiểu chính thái’ trước mặt: xem tuổi tác, cùng lắm chỉ mười ba mười bốn tuổi, tuy rằng tướng mạo thanh tú, nhưng phong thái phi thường ương bướng, chắc chắn kiếp trước là một tiểu hài tử hư đốn.

“Thế tử.” Hạ Lan Tuyết đang định nói, không ngờ Y Nhân đột nhiên cười, vừa lơ đễnh vừa nói: “Tốt”.

Cô cũng đang khát.

Hạ Ngọc đã bị mạo phạm, càng thêm tức giận, mang đến trước mặt Y Nhân một ly rượu, tự cao tự đại châm một chén, sau đó ngửa cổ, uống cạn.

Y Nhân thấy hắn hỏi cũng không thèm hỏi đã tự ý uống trước, không khỏi ngẩn người, nhìn quanh một chút, thuận tiện lấy cái chén của Hạ Lan Tuyết, cũng tự châm rượu uống.

Thức uống này thật tuyệt, thiên nhiên tinh khiết, trong suốt, hơn nữa còn rất ngon miệng.

Hạ Ngọc không cam lòng yếu kém, lại uống thêm một chén.

Y Nhân cũng vui vẻ cạn chén.

Hạ Ngọc là đứng ra thay mặt cho Hạ Lan Du, trước đây là do chuyện Y Nhân cướp rể, giờ lại thêm cuộc tỷ thí này, vẻ mặt càng thêm tối sầm lại.

Bùi Nhược Trần vài lần muốn dùng lời can ngăn, nhưng lúc muốn nói thì lại thôi.

Cứ thế, hai người bọn họ chén tạc chén thù, nháy mắt đã uống hết hai hồ rượu, đôi mắt ti hí của Hạ Ngọc đã nở, mặt đỏ bừng bừng, Y Nhân trông thấy vẻ tức giận đó lại rất hài lòng.

Hạ Ngọc đã vô cùng kích động, vung tay lên: “Đem thêm một vò nữa!”

Y Nhân còn đang thèm rượu gạo, uống thật ngon, tất nhiên không phản đối.

Bọn họ càng đấu càng khó hòa giải, lại nghe Chu công công giọng âm nhu xướng báo: “Hoàng thượng giá lâm—”

Hoàng Hậu Lười Y NhânTác giả: Mỗ RTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngY Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã… Edit: DockeY Nhân cũng không phát hiện, vội vã cầm lên cái chén trước mặt, không chút nghĩ ngợi, uống một hơi cạn sạch.Rượu trong cung, lạt giống như rượu gạo. Y Nhân từ trước tuy là trạch nữ, nhưng tửu lượng cũng không nhỏ, chừng này đối với cô mà nói, chỉ như giải khát mà thôi.Uống rượu, đương nhiên là phải từng ngụm từng ngụm mà uống.Hạ Lan Du chỉ mới nhấp được một ngụm, Y Nhân đã cạn sạch.Nàng nhất thời biến sắc, những người khác đều quay qua nhìn họ giống như xem kịch.Y nhân mờ mịt.Hạ Lan Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêng đầu nói nhỏ: “Cô muốn khiêu chiến với Du muội sao?”“Khiêu chiến cái gì cơ?” Y Nhân hoang mang nhìn hắn.“Muội ấy kính ngươi uống rượu, nếu như ngươi uống hết, đó là khinh nàng, muốn cùng nàng so đo tửu lượng.” Hạ Lan Tuyết đã quen, cũng không trách cô ‘thiếu hiểu biết’, giải thích xong, đang chuẩn bị thay cô giải quyết. Trấn Nam thế tử Hạ Ngọc nãy giờ đứng phía sau Hạ Lan Du đã mất kiên nhẫn lắm rồi, thở phì phì đi tới trước mặt Y Nhân, muốn thay biểu tỷ đòi lại công đạo.“Này, sao lại kiêu ngạo như vậy, có bản lĩnh, thì so với ta đây.” Thanh âm còn chưa hết non nớt, đầy tức giận nhưng cũng rất dễ thương.Y Nhân ngẩng đầu, hiếu kỳ nhìn ‘Tiểu chính thái’ trước mặt: xem tuổi tác, cùng lắm chỉ mười ba mười bốn tuổi, tuy rằng tướng mạo thanh tú, nhưng phong thái phi thường ương bướng, chắc chắn kiếp trước là một tiểu hài tử hư đốn.“Thế tử.” Hạ Lan Tuyết đang định nói, không ngờ Y Nhân đột nhiên cười, vừa lơ đễnh vừa nói: “Tốt”.Cô cũng đang khát.Hạ Ngọc đã bị mạo phạm, càng thêm tức giận, mang đến trước mặt Y Nhân một ly rượu, tự cao tự đại châm một chén, sau đó ngửa cổ, uống cạn.Y Nhân thấy hắn hỏi cũng không thèm hỏi đã tự ý uống trước, không khỏi ngẩn người, nhìn quanh một chút, thuận tiện lấy cái chén của Hạ Lan Tuyết, cũng tự châm rượu uống.Thức uống này thật tuyệt, thiên nhiên tinh khiết, trong suốt, hơn nữa còn rất ngon miệng.Hạ Ngọc không cam lòng yếu kém, lại uống thêm một chén.Y Nhân cũng vui vẻ cạn chén.Hạ Ngọc là đứng ra thay mặt cho Hạ Lan Du, trước đây là do chuyện Y Nhân cướp rể, giờ lại thêm cuộc tỷ thí này, vẻ mặt càng thêm tối sầm lại.Bùi Nhược Trần vài lần muốn dùng lời can ngăn, nhưng lúc muốn nói thì lại thôi.Cứ thế, hai người bọn họ chén tạc chén thù, nháy mắt đã uống hết hai hồ rượu, đôi mắt ti hí của Hạ Ngọc đã nở, mặt đỏ bừng bừng, Y Nhân trông thấy vẻ tức giận đó lại rất hài lòng.Hạ Ngọc đã vô cùng kích động, vung tay lên: “Đem thêm một vò nữa!”Y Nhân còn đang thèm rượu gạo, uống thật ngon, tất nhiên không phản đối.Bọn họ càng đấu càng khó hòa giải, lại nghe Chu công công giọng âm nhu xướng báo: “Hoàng thượng giá lâm—”

Quyển 1 - Chương 58: Hội trường (3)