Tác giả:

Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…

Chương 162: Ta ở lại, là vì nàng (3)

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… “Ta muốn hỏi chút, sư huynh thích dạng nữ nhân nào?”Bạch tôn đột nhiên cười, “Thế nào, sư đệ đang tìm cách hỏi thăm người trong lòng ta trước kia là ai sao?”Tuy rằng hôm đó chưa từng nghe qua Bạch công tử nói, nhưng đó là đệ đệ của hắn, nghĩ gì hắn đều đoán được hết, Bạch tôn không cần nghe cũng biết hôm đó Bạch công tử sẽ nói cái gì.Gia Cát Mộ Quy cũng cười cười, “Sư huynh quá lo lắng, ta không cần phải hỏi“.”Hả? Vì sao?””Bởi vì chân tướng không quan trọng“.Ánh mắt Bạch tôn lạnh như băng nhìn thẳng hắn, sau một lúc lâu, cười nhạt nói, “Ngươi tự tin quá sớm rồi!“.Nói xong phất mạnh tay áo một cái, rời đi mất.——————————————————————————————————————A, hôm nay rất lạnh.Buổi sáng rời giường, Hạ Noãn Ngôn vừa ra khỏi cửa liền hơi run run, muốn trở về phòng thêm bộ quần áo.Vừa mới xuay người, khóe mắt như nhìn thấy cái gì.Theo bản năng ngẩng đầu lên thấy, Bạch tôn đứng trên nóc nhà bên cạnh phòng của nàng, một thân áo trắng như thường lệ, tay áo phấp phới, chợt nhìn rất có tư thế của tiên nhân.Hạ Noãn Ngôn thu ánh mắt về, muốn giả bộ như mình không thấy.Nhưng một chút làm bộ không biết của nàng thế mà Bạch tôn cũng nhảy xuống, rơi xuống trước mặt nàng.”Chào, Hạ cô nương.”Kể từ sau lần đầu tiên xuất hiện, hắn mở miệng nói với nàng.”Chào“.Hạ Noãn Ngôn lại bắt đầu căng thẳng, không biết sáng sớm hắn định làm gì.Để cho tiện, Tiểu Vương Gia ở trong Vĩnh Ninh điện để tiểu viện cho một mình nàng ở.Thì ra trong viện bây giờ chỉ có nàng cùng Bạch tôn ở, điều này làm cho nàng căng thẳng.”Hạ cô nương đã thừa nhận thân phận mình là người Linh tộc rồi hả?””Đúng vậy“.”Vậy chuyện của người Linh tộc, Hạ cô nương có phải cũng biết hay không?””Bạch công tử đem kí ức nhớ được đều nói cho ta biết rồi“.Bạch tôn nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười, bước từng bước về trước, “Hạ cô nương không tò mò năm đó là ai khiến cho nàng động lòng lần đầu tiên sao?””Không tò mò“.Hạ Noãn Ngôn theo bản năng lui về phía sau, tránh né hắn tới gần.”Thật sự không tò mò?””Thật sự.””Nhưng nếu như ta muốn nói cho nàng biết thì sao? “

“Ta muốn hỏi chút, sư huynh thích dạng nữ nhân nào?”

Bạch tôn đột nhiên cười, “Thế nào, sư đệ đang tìm cách hỏi thăm người trong lòng ta trước kia là ai sao?”

Tuy rằng hôm đó chưa từng nghe qua Bạch công tử nói, nhưng đó là đệ đệ
của hắn, nghĩ gì hắn đều đoán được hết, Bạch tôn không cần nghe cũng
biết hôm đó Bạch công tử sẽ nói cái gì.

Gia Cát Mộ Quy cũng cười cười, “Sư huynh quá lo lắng, ta không cần phải hỏi“.

”Hả? Vì sao?”

”Bởi vì chân tướng không quan trọng“.

Ánh mắt Bạch tôn lạnh như băng nhìn thẳng hắn, sau một lúc lâu, cười nhạt nói, “Ngươi tự tin quá sớm rồi!“.

Nói xong phất mạnh tay áo một cái, rời đi mất.

——————————————————————————————————————

A, hôm nay rất lạnh.

Buổi sáng rời giường, Hạ Noãn Ngôn vừa ra khỏi cửa liền hơi run run, muốn trở về phòng thêm bộ quần áo.

Vừa mới xuay người, khóe mắt như nhìn thấy cái gì.

Theo bản năng ngẩng đầu lên thấy, Bạch tôn đứng trên nóc nhà bên cạnh
phòng của nàng, một thân áo trắng như thường lệ, tay áo phấp phới, chợt
nhìn rất có tư thế của tiên nhân.

Hạ Noãn Ngôn thu ánh mắt về, muốn giả bộ như mình không thấy.

Nhưng một chút làm bộ không biết của nàng thế mà Bạch tôn cũng nhảy xuống, rơi xuống trước mặt nàng.

”Chào, Hạ cô nương.”

Kể từ sau lần đầu tiên xuất hiện, hắn mở miệng nói với nàng.

”Chào“.

Hạ Noãn Ngôn lại bắt đầu căng thẳng, không biết sáng sớm hắn định làm gì.

Để cho tiện, Tiểu Vương Gia ở trong Vĩnh Ninh điện để tiểu viện cho một mình nàng ở.

Thì ra trong viện bây giờ chỉ có nàng cùng Bạch tôn ở, điều này làm cho nàng căng thẳng.

”Hạ cô nương đã thừa nhận thân phận mình là người Linh tộc rồi hả?”

”Đúng vậy“.

”Vậy chuyện của người Linh tộc, Hạ cô nương có phải cũng biết hay không?”

”Bạch công tử đem kí ức nhớ được đều nói cho ta biết rồi“.

Bạch tôn nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười, bước từng bước về trước, “Hạ cô nương không tò mò năm đó là ai khiến cho nàng động lòng lần đầu tiên
sao?”

”Không tò mò“.

Hạ Noãn Ngôn theo bản năng lui về phía sau, tránh né hắn tới gần.

”Thật sự không tò mò?”

”Thật sự.”

”Nhưng nếu như ta muốn nói cho nàng biết thì sao? “

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… “Ta muốn hỏi chút, sư huynh thích dạng nữ nhân nào?”Bạch tôn đột nhiên cười, “Thế nào, sư đệ đang tìm cách hỏi thăm người trong lòng ta trước kia là ai sao?”Tuy rằng hôm đó chưa từng nghe qua Bạch công tử nói, nhưng đó là đệ đệ của hắn, nghĩ gì hắn đều đoán được hết, Bạch tôn không cần nghe cũng biết hôm đó Bạch công tử sẽ nói cái gì.Gia Cát Mộ Quy cũng cười cười, “Sư huynh quá lo lắng, ta không cần phải hỏi“.”Hả? Vì sao?””Bởi vì chân tướng không quan trọng“.Ánh mắt Bạch tôn lạnh như băng nhìn thẳng hắn, sau một lúc lâu, cười nhạt nói, “Ngươi tự tin quá sớm rồi!“.Nói xong phất mạnh tay áo một cái, rời đi mất.——————————————————————————————————————A, hôm nay rất lạnh.Buổi sáng rời giường, Hạ Noãn Ngôn vừa ra khỏi cửa liền hơi run run, muốn trở về phòng thêm bộ quần áo.Vừa mới xuay người, khóe mắt như nhìn thấy cái gì.Theo bản năng ngẩng đầu lên thấy, Bạch tôn đứng trên nóc nhà bên cạnh phòng của nàng, một thân áo trắng như thường lệ, tay áo phấp phới, chợt nhìn rất có tư thế của tiên nhân.Hạ Noãn Ngôn thu ánh mắt về, muốn giả bộ như mình không thấy.Nhưng một chút làm bộ không biết của nàng thế mà Bạch tôn cũng nhảy xuống, rơi xuống trước mặt nàng.”Chào, Hạ cô nương.”Kể từ sau lần đầu tiên xuất hiện, hắn mở miệng nói với nàng.”Chào“.Hạ Noãn Ngôn lại bắt đầu căng thẳng, không biết sáng sớm hắn định làm gì.Để cho tiện, Tiểu Vương Gia ở trong Vĩnh Ninh điện để tiểu viện cho một mình nàng ở.Thì ra trong viện bây giờ chỉ có nàng cùng Bạch tôn ở, điều này làm cho nàng căng thẳng.”Hạ cô nương đã thừa nhận thân phận mình là người Linh tộc rồi hả?””Đúng vậy“.”Vậy chuyện của người Linh tộc, Hạ cô nương có phải cũng biết hay không?””Bạch công tử đem kí ức nhớ được đều nói cho ta biết rồi“.Bạch tôn nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười, bước từng bước về trước, “Hạ cô nương không tò mò năm đó là ai khiến cho nàng động lòng lần đầu tiên sao?””Không tò mò“.Hạ Noãn Ngôn theo bản năng lui về phía sau, tránh né hắn tới gần.”Thật sự không tò mò?””Thật sự.””Nhưng nếu như ta muốn nói cho nàng biết thì sao? “

Chương 162: Ta ở lại, là vì nàng (3)