Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 166: Ngươi thật sự quá tàn nhẫn (1)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Không biết nên làm gì để sửa chữa, nàng thường xuyên chạy đến tiểu viện trong tẩm cung.Nhưng cho dù đến đây cũng không thể đi vào, chỉ có thể thêm phiền lòng.Đang đứng im trong tiểu viện, thì Tư Đồ Tĩnh từ trong phòng đẩy cửa đi ra.Trời còn chưa tối, Hạ Noãn Ngôn nhìn thấy rõ ràng.Sắc mặt nàng ta đỏ lên, vẻ mặt hoảng hốt, bước đi dều có chút chênh vênh lảo đảo.Mấy ngày nay đều là một mình Tư Đồ Tĩnh chăm sóc Bạch tôn, tưởng rằng nàng ta mệt đến bị bệnh, Hạ Noãn Ngôn vội vàng bước tới, giúp nàng ta ngồi xuống.”Muốn ta kêu Thái y tới không?”Hạ Noãn Ngôn ngẩng đầu xem xét nhiệt độ cái trán của nàng ta, phát hiện nhiệt độ cơ thể của nàng ta hơi cao, “Ngươi phát sốt..... Nhiễm phong hàn hả?””Không có, ta không sao.”Vẻ mặt Tư Đồ Tĩnh vẫn có vẻ hoảng hốt, khác với bộ dáng thanh bạch lạnh lùng rất nhiều.Qua một hồi, nàng dường như ở trong giấc mơ nói, “Ta nhìn thấy mặt Bạch tôn rồi“.“........... A“.Hạ Noãn Ngôn không hiểu làm sao nàng ta xem được mặt Bạch tôn mà có thể bị trạng thái này.Không phải là bị dọa chứ?Đối với mặt của Bạch tôn không phải rất tò mò lắm, nàng vội vã hỏi nàng ta, “Vết thương của Bạch tôn thế nào rồi?””Khá tốt, dùng thuốc trị thương của Gia Cát Mộ Quy rất tốt, nhưng hôm nay Bạch tôn phát hiện thuốc kia là của hắn bào chế, liền ném đi“.“......... Hắn không cần thuốc trị thương thì làm sao có thể khỏi!” Hạ Noãn Ngôn nôn nóng đến độ đứng lên, muốn đi gặp Bạch tôn.Tư Đồ Tĩnh giữ chặt nàng, “Ngươi đã quên hắn cùng Gia Cát Mộ Quy là sư huynh đệ sao, Gia Cát Quy biết bào chế, thì hắn cũng biết vậy“.”Hắn giờ hoàn toàn không thể di chuyển!””Hắn nói hắn gọi đệ đệ của hắn giúp rồi“.Nghe nàng ta nói như vậy, Hạ Noãn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, thảo nào hôm nay cũng chưa trông thấy Bạch công tử, thì ra là đi bào chế thuốc.Hai người im lặng trong chốc lát, Tư Đồ Tĩnh từ trạng thái hoảng hốt này rốt cục trở lại bình thường, nàng nhìn sang phía Hạ Noãn Ngôn, ánh mắt hơi kỳ dị.”Ngươi không biết là Gia Cát Mộ Quy cùng Bạch tôn rất giống nhau sao?” Nàng đột nhiên hỏi như vậy.”Ta chưa thấy mặt của Bạch tôn“.Hạ Noãn Ngôn đang phiền lòng chuyện Bạch tôn, không quá để ý trả lời.Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh chớp chớp, “Ta không phải nói mặt, hai người bọn họ làm cho người ta có cảm giác rất giống.””Có sao? Không cảm thấy.”
Không biết nên làm gì để sửa chữa, nàng thường xuyên chạy đến tiểu viện trong tẩm cung.
Nhưng cho dù đến đây cũng không thể đi vào, chỉ có thể thêm phiền lòng.
Đang đứng im trong tiểu viện, thì Tư Đồ Tĩnh từ trong phòng đẩy cửa đi ra.
Trời còn chưa tối, Hạ Noãn Ngôn nhìn thấy rõ ràng.
Sắc mặt nàng ta đỏ lên, vẻ mặt hoảng hốt, bước đi dều có chút chênh vênh lảo đảo.
Mấy ngày nay đều là một mình Tư Đồ Tĩnh chăm sóc Bạch tôn, tưởng rằng
nàng ta mệt đến bị bệnh, Hạ Noãn Ngôn vội vàng bước tới, giúp nàng ta
ngồi xuống.
”Muốn ta kêu Thái y tới không?”
Hạ Noãn Ngôn ngẩng đầu xem xét nhiệt độ cái trán của nàng ta, phát hiện
nhiệt độ cơ thể của nàng ta hơi cao, “Ngươi phát sốt..... Nhiễm
phong hàn hả?”
”Không có, ta không sao.”
Vẻ mặt Tư Đồ Tĩnh vẫn có vẻ hoảng hốt, khác với bộ dáng thanh bạch lạnh lùng rất nhiều.
Qua một hồi, nàng dường như ở trong giấc mơ nói, “Ta nhìn thấy mặt Bạch tôn rồi“.
“........... A“.
Hạ Noãn Ngôn không hiểu làm sao nàng ta xem được mặt Bạch tôn mà có thể bị trạng thái này.
Không phải là bị dọa chứ?
Đối với mặt của Bạch tôn không phải rất tò mò lắm, nàng vội vã hỏi nàng ta, “Vết thương của Bạch tôn thế nào rồi?”
”Khá tốt, dùng thuốc trị thương của Gia Cát Mộ Quy rất tốt, nhưng hôm
nay Bạch tôn phát hiện thuốc kia là của hắn bào chế, liền ném đi“.
“......... Hắn không cần thuốc trị thương thì làm sao có thể khỏi!” Hạ Noãn Ngôn nôn nóng đến độ đứng lên, muốn đi gặp Bạch tôn.
Tư Đồ Tĩnh giữ chặt nàng, “Ngươi đã quên hắn cùng Gia Cát Mộ Quy là sư
huynh đệ sao, Gia Cát Quy biết bào chế, thì hắn cũng biết vậy“.
”Hắn giờ hoàn toàn không thể di chuyển!”
”Hắn nói hắn gọi đệ đệ của hắn giúp rồi“.
Nghe nàng ta nói như vậy, Hạ Noãn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, thảo nào hôm
nay cũng chưa trông thấy Bạch công tử, thì ra là đi bào chế thuốc.
Hai người im lặng trong chốc lát, Tư Đồ Tĩnh từ trạng thái hoảng hốt này rốt cục trở lại bình thường, nàng nhìn sang phía Hạ Noãn Ngôn, ánh mắt hơi kỳ dị.
”Ngươi không biết là Gia Cát Mộ Quy cùng Bạch tôn rất giống nhau sao?” Nàng đột nhiên hỏi như vậy.
”Ta chưa thấy mặt của Bạch tôn“.
Hạ Noãn Ngôn đang phiền lòng chuyện Bạch tôn, không quá để ý trả lời.
Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh chớp chớp, “Ta không phải nói mặt, hai người bọn họ làm cho người ta có cảm giác rất giống.”
”Có sao? Không cảm thấy.”
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Không biết nên làm gì để sửa chữa, nàng thường xuyên chạy đến tiểu viện trong tẩm cung.Nhưng cho dù đến đây cũng không thể đi vào, chỉ có thể thêm phiền lòng.Đang đứng im trong tiểu viện, thì Tư Đồ Tĩnh từ trong phòng đẩy cửa đi ra.Trời còn chưa tối, Hạ Noãn Ngôn nhìn thấy rõ ràng.Sắc mặt nàng ta đỏ lên, vẻ mặt hoảng hốt, bước đi dều có chút chênh vênh lảo đảo.Mấy ngày nay đều là một mình Tư Đồ Tĩnh chăm sóc Bạch tôn, tưởng rằng nàng ta mệt đến bị bệnh, Hạ Noãn Ngôn vội vàng bước tới, giúp nàng ta ngồi xuống.”Muốn ta kêu Thái y tới không?”Hạ Noãn Ngôn ngẩng đầu xem xét nhiệt độ cái trán của nàng ta, phát hiện nhiệt độ cơ thể của nàng ta hơi cao, “Ngươi phát sốt..... Nhiễm phong hàn hả?””Không có, ta không sao.”Vẻ mặt Tư Đồ Tĩnh vẫn có vẻ hoảng hốt, khác với bộ dáng thanh bạch lạnh lùng rất nhiều.Qua một hồi, nàng dường như ở trong giấc mơ nói, “Ta nhìn thấy mặt Bạch tôn rồi“.“........... A“.Hạ Noãn Ngôn không hiểu làm sao nàng ta xem được mặt Bạch tôn mà có thể bị trạng thái này.Không phải là bị dọa chứ?Đối với mặt của Bạch tôn không phải rất tò mò lắm, nàng vội vã hỏi nàng ta, “Vết thương của Bạch tôn thế nào rồi?””Khá tốt, dùng thuốc trị thương của Gia Cát Mộ Quy rất tốt, nhưng hôm nay Bạch tôn phát hiện thuốc kia là của hắn bào chế, liền ném đi“.“......... Hắn không cần thuốc trị thương thì làm sao có thể khỏi!” Hạ Noãn Ngôn nôn nóng đến độ đứng lên, muốn đi gặp Bạch tôn.Tư Đồ Tĩnh giữ chặt nàng, “Ngươi đã quên hắn cùng Gia Cát Mộ Quy là sư huynh đệ sao, Gia Cát Quy biết bào chế, thì hắn cũng biết vậy“.”Hắn giờ hoàn toàn không thể di chuyển!””Hắn nói hắn gọi đệ đệ của hắn giúp rồi“.Nghe nàng ta nói như vậy, Hạ Noãn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, thảo nào hôm nay cũng chưa trông thấy Bạch công tử, thì ra là đi bào chế thuốc.Hai người im lặng trong chốc lát, Tư Đồ Tĩnh từ trạng thái hoảng hốt này rốt cục trở lại bình thường, nàng nhìn sang phía Hạ Noãn Ngôn, ánh mắt hơi kỳ dị.”Ngươi không biết là Gia Cát Mộ Quy cùng Bạch tôn rất giống nhau sao?” Nàng đột nhiên hỏi như vậy.”Ta chưa thấy mặt của Bạch tôn“.Hạ Noãn Ngôn đang phiền lòng chuyện Bạch tôn, không quá để ý trả lời.Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh chớp chớp, “Ta không phải nói mặt, hai người bọn họ làm cho người ta có cảm giác rất giống.””Có sao? Không cảm thấy.”