Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 182: Hôm ấy ngày đại hôn (6)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… hắn lại thình lình bị người tìm trở về kế vị, mọi người cũng không còn thấy hắn gây ra cái gì sơ suất.Nhiều năm như vậy, ai nấy đều thấy Gia Cát Mộ Quy không thích làm hoàng đế, vậy mà hắn cho tới giờ cũng không để xảy ra sai lầm gì.Ở điểm này, Trữ vương hết sức bội phục Gia Cát Mộ Quy.Gia Cát Mộ Quy không đếm xỉa tới kháng nghị của hắn, “ không cần chuẩn bị gì cả, ngươi chỉ cần có tự tin thôi.”Vẻ mặt hắn rất tự nhiên nhìn Trữ vương, “Ta đã tiết lộ cùng ngự y dự định thoái vị rồi, bây giờ tin tức có lẽ đã truyền ra ngoài.”Muốn buộc hắn kế vị?”Xem ra sự tình không thể cứu vãn rồi“.Trữ vương cười nham hiểm, “Được, ta đồng ý.”Chờ cho Trữ vương đi khỏi, mặt mày Gia Cát Mộ Quy tươi cười, “Thu dọn hành lý đi, chúng ta nên chuẩn bị đi rồi“.Ơ?Vì thế vào buổi tối hôm đó, trong Trữ vương phủ ——”đi theo ngươi á?” Hà Vũ hoàn toàn là tình huống khác, “đi dạo phố hả?”“......... Kêu ngươi đi thì cứ đi đi!””Dựa vào cái gì chứ, nhỡ ngươi đem ta bán thì sao“.”Có người sẽ mua ngươi à?””Tại sao không có, ít nhất ta sẽ vẽ tranh.””Ngoại trừ hoàng cung, không có người sẽ nuôi họa sĩ nào trong nhà cả!””Ta đây còn có thể làm ra quần áo“.”Ngươi làm quần áo hở hang gì đó, không ai dám mặc đâu!””Heo dám mặc đó thì sao?”“...... Ai mà mua người về nhà đặc biệt may quần áo cho heo chứ!””Vì sao không có? Có ích thì có người mua chứ sao””Heo mặc quần áo có ích gì đâu!””Vui vẻ a! Ngươi làm sao biết heo không thích quần áo xinh đẹp, ngươi nghe hiểu chúng nó nói chuyện sao? Nhà bếp nói với ta, heo của vương phủ sau khi mặc quần áo đều lớn rất nhanh đó“.Tiểu Vũ ghét nhất có người khinh bỉ năng lực chuyên môn của nàng, lập tức phản bác xuất ra sự thật.“......”Trữ vương nhịn hết nổi, lôi người kéo ra ngoài, “Trước đi theo ta!””không đi! Ta không có bán mình cho ngươi, sao phải nghe ngươi!””Ngươi trao thân cho ta rồi!” Trữ vương nổi nóng rống nàng.”Khi nào chứ?” Tiểu Vũ mơ hồ.Mặt Trữ vương đã muốn méo mó, “Ngươi dám nói ngươi lại quên đi, ta hiện tại liền b*p ch*t ngươi!””A......... Ngươi nói đêm qua ư?”
hắn lại thình lình bị người tìm trở về kế vị, mọi người cũng không còn thấy hắn gây ra cái gì sơ suất.
Nhiều năm như vậy, ai nấy đều thấy Gia Cát Mộ Quy không thích làm hoàng
đế, vậy mà hắn cho tới giờ cũng không để xảy ra sai lầm gì.
Ở điểm này, Trữ vương hết sức bội phục Gia Cát Mộ Quy.
Gia Cát Mộ Quy không đếm xỉa tới kháng nghị của hắn, “ không cần chuẩn bị gì cả, ngươi chỉ cần có tự tin thôi.”
Vẻ mặt hắn rất tự nhiên nhìn Trữ vương, “Ta đã tiết lộ cùng ngự y dự
định thoái vị rồi, bây giờ tin tức có lẽ đã truyền ra ngoài.”
Muốn buộc hắn kế vị?
”Xem ra sự tình không thể cứu vãn rồi“.
Trữ vương cười nham hiểm, “Được, ta đồng ý.”
Chờ cho Trữ vương đi khỏi, mặt mày Gia Cát Mộ Quy tươi cười, “Thu dọn hành lý đi, chúng ta nên chuẩn bị đi rồi“.
Ơ?
Vì thế vào buổi tối hôm đó, trong Trữ vương phủ ——
”đi theo ngươi á?” Hà Vũ hoàn toàn là tình huống khác, “đi dạo phố hả?”
“......... Kêu ngươi đi thì cứ đi đi!”
”Dựa vào cái gì chứ, nhỡ ngươi đem ta bán thì sao“.
”Có người sẽ mua ngươi à?”
”Tại sao không có, ít nhất ta sẽ vẽ tranh.”
”Ngoại trừ hoàng cung, không có người sẽ nuôi họa sĩ nào trong nhà cả!”
”Ta đây còn có thể làm ra quần áo“.
”Ngươi làm quần áo hở hang gì đó, không ai dám mặc đâu!”
”Heo dám mặc đó thì sao?”
“...... Ai mà mua người về nhà đặc biệt may quần áo cho heo chứ!”
”Vì sao không có? Có ích thì có người mua chứ sao”
”Heo mặc quần áo có ích gì đâu!”
”Vui vẻ a! Ngươi làm sao biết heo không thích quần áo xinh đẹp, ngươi
nghe hiểu chúng nó nói chuyện sao? Nhà bếp nói với ta, heo của vương phủ sau khi mặc quần áo đều lớn rất nhanh đó“.
Tiểu Vũ ghét nhất có người khinh bỉ năng lực chuyên môn của nàng, lập tức phản bác xuất ra sự thật.
“......”
Trữ vương nhịn hết nổi, lôi người kéo ra ngoài, “Trước đi theo ta!”
”không đi! Ta không có bán mình cho ngươi, sao phải nghe ngươi!”
”Ngươi trao thân cho ta rồi!” Trữ vương nổi nóng rống nàng.
”Khi nào chứ?” Tiểu Vũ mơ hồ.
Mặt Trữ vương đã muốn méo mó, “Ngươi dám nói ngươi lại quên đi, ta hiện tại liền b*p ch*t ngươi!”
”A......... Ngươi nói đêm qua ư?”
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… hắn lại thình lình bị người tìm trở về kế vị, mọi người cũng không còn thấy hắn gây ra cái gì sơ suất.Nhiều năm như vậy, ai nấy đều thấy Gia Cát Mộ Quy không thích làm hoàng đế, vậy mà hắn cho tới giờ cũng không để xảy ra sai lầm gì.Ở điểm này, Trữ vương hết sức bội phục Gia Cát Mộ Quy.Gia Cát Mộ Quy không đếm xỉa tới kháng nghị của hắn, “ không cần chuẩn bị gì cả, ngươi chỉ cần có tự tin thôi.”Vẻ mặt hắn rất tự nhiên nhìn Trữ vương, “Ta đã tiết lộ cùng ngự y dự định thoái vị rồi, bây giờ tin tức có lẽ đã truyền ra ngoài.”Muốn buộc hắn kế vị?”Xem ra sự tình không thể cứu vãn rồi“.Trữ vương cười nham hiểm, “Được, ta đồng ý.”Chờ cho Trữ vương đi khỏi, mặt mày Gia Cát Mộ Quy tươi cười, “Thu dọn hành lý đi, chúng ta nên chuẩn bị đi rồi“.Ơ?Vì thế vào buổi tối hôm đó, trong Trữ vương phủ ——”đi theo ngươi á?” Hà Vũ hoàn toàn là tình huống khác, “đi dạo phố hả?”“......... Kêu ngươi đi thì cứ đi đi!””Dựa vào cái gì chứ, nhỡ ngươi đem ta bán thì sao“.”Có người sẽ mua ngươi à?””Tại sao không có, ít nhất ta sẽ vẽ tranh.””Ngoại trừ hoàng cung, không có người sẽ nuôi họa sĩ nào trong nhà cả!””Ta đây còn có thể làm ra quần áo“.”Ngươi làm quần áo hở hang gì đó, không ai dám mặc đâu!””Heo dám mặc đó thì sao?”“...... Ai mà mua người về nhà đặc biệt may quần áo cho heo chứ!””Vì sao không có? Có ích thì có người mua chứ sao””Heo mặc quần áo có ích gì đâu!””Vui vẻ a! Ngươi làm sao biết heo không thích quần áo xinh đẹp, ngươi nghe hiểu chúng nó nói chuyện sao? Nhà bếp nói với ta, heo của vương phủ sau khi mặc quần áo đều lớn rất nhanh đó“.Tiểu Vũ ghét nhất có người khinh bỉ năng lực chuyên môn của nàng, lập tức phản bác xuất ra sự thật.“......”Trữ vương nhịn hết nổi, lôi người kéo ra ngoài, “Trước đi theo ta!””không đi! Ta không có bán mình cho ngươi, sao phải nghe ngươi!””Ngươi trao thân cho ta rồi!” Trữ vương nổi nóng rống nàng.”Khi nào chứ?” Tiểu Vũ mơ hồ.Mặt Trữ vương đã muốn méo mó, “Ngươi dám nói ngươi lại quên đi, ta hiện tại liền b*p ch*t ngươi!””A......... Ngươi nói đêm qua ư?”