Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…
Chương 203: Kẻ đuổi theo thần bí (13)
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được chính mình thất lễ, lại trở về lạnh lùng như băng trước kia, giống như không có gì đem bé con trao ra.Hạ Noãn Ngôn hơi lặng đi, phát hiện Bạch Tôn hình như là rất không nỡ giao ra bé con.Nàng trong lúc nhất thời không nắm vững chủ ý, biết không thể đem bé con giao cho hắn, nhưng lại cảm thấy cứ như vậy đem bé con bên người hắn ôm đi cũng không ổn lắm.Ngay lúc nàng do dự, chính bé con mở miệng nói.”Sau này hắn đưa ta đi“.hắn muốn cho Bạch Tôn vú em của hắn?Tất cả mọi người ở đây trừng to mắt, ngay cả Bạch Tôn cũng toát ra vẻ kinh ngạc rõ rệt trong mắt.Hạ Noãn Ngôn hơi cứng nhắc di chuyển đầu mình, làm ra động tác gật đầu.Nàng không cần hỏi Bạch Tôn, nhất định là Bạch Tôn đồng ý.Thấy hắn nghe được yêu cầu của bé con, chợt đem bé con lén ôm chặt là biết.Bất luận lựa chọn của bé con vẫn là thái độ của Bạch Tôn làm cho nàng hết sức khiếp sợ, đầu nhất thời hơi mơ hồ.Cũng không muốn hỏi lại bé con mạnh như vậy làm sao có thể bị một mảnh lá cây làm bị thương được, giờ nàng cần bình tĩnh một chút.Vì vậy sự việc xen giữa coi như không lớn không nhỏ, mấy ngày kế tiếp, mọi người đều ở trong bầu không khí có chút kỳ dị.Bé con lớn mạnh hơn nữa, thân thể của hắn còn là một đứa bé, vẫn chưa hoàn toàn cai sữa, bình thường ăn thứ gì cũng đều là thức ăn lỏng là chính.Chăm sóc hắn thật ra rất hao tâm tổn trí, trước kia đều là mấy người bọn họ phân công làm.Nhưng Bạch tôn tự mình chăm sóc hắn có vài ngày, cũng không thấy hắn không kiên nhẫn hoặc là cảm thấy mệt.Lúc đầu làm hắn còn chưa thuần thục, nhưng bé con lại kỳ lạ là không có bắt bẻ cái gì.Mà hiện tại, Bạch Tôn đã rất thành công rất đủ tư cách làm vú em, bé con càng không có gì bắt bẻ được.Nhìn Bạch Tôn thuần thục làm vú em, Hạ Noãn Ngôn cảm giác mình đang nằm mơ.Bất luận là bé con hay là Bạch Tôn, cũng không phải là cái người kia trong ấn tượng của nàng rồi.thật sự là rất kỳ quái!Hạ Noãn Ngôn lén kéo tay áo của Gia Cát Mộ Quy, “Chàng biết không, ta thậm chí đoán bé con trước kia có thể là nhi tử của Bạch Tôn“.Nghe qua thật không hợp thói thường phải không?Nhưng so với hiện tại nàng chứng kiến trước mắt cũng không kỳ quái hơn.
Nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được chính mình thất lễ, lại trở về lạnh lùng như băng trước kia, giống như không có gì đem bé con trao ra.
Hạ Noãn Ngôn hơi lặng đi, phát hiện Bạch Tôn hình như là rất không nỡ giao ra bé con.
Nàng trong lúc nhất thời không nắm vững chủ ý, biết không thể đem bé con giao cho hắn, nhưng lại cảm thấy cứ như vậy đem bé con bên người hắn ôm đi cũng không ổn lắm.
Ngay lúc nàng do dự, chính bé con mở miệng nói.
”Sau này hắn đưa ta đi“.
hắn muốn cho Bạch Tôn vú em của hắn?
Tất cả mọi người ở đây trừng to mắt, ngay cả Bạch Tôn cũng toát ra vẻ kinh ngạc rõ rệt trong mắt.
Hạ Noãn Ngôn hơi cứng nhắc di chuyển đầu mình, làm ra động tác gật đầu.
Nàng không cần hỏi Bạch Tôn, nhất định là Bạch Tôn đồng ý.
Thấy hắn nghe được yêu cầu của bé con, chợt đem bé con lén ôm chặt là biết.
Bất luận lựa chọn của bé con vẫn là thái độ của Bạch Tôn làm cho nàng hết sức khiếp sợ, đầu nhất thời hơi mơ hồ.
Cũng không muốn hỏi lại bé con mạnh như vậy làm sao có thể bị một mảnh
lá cây làm bị thương được, giờ nàng cần bình tĩnh một chút.
Vì vậy sự việc xen giữa coi như không lớn không nhỏ, mấy ngày kế tiếp, mọi người đều ở trong bầu không khí có chút kỳ dị.
Bé con lớn mạnh hơn nữa, thân thể của hắn còn là một đứa bé, vẫn chưa
hoàn toàn cai sữa, bình thường ăn thứ gì cũng đều là thức ăn lỏng là
chính.
Chăm sóc hắn thật ra rất hao tâm tổn trí, trước kia đều là mấy người bọn họ phân công làm.
Nhưng Bạch tôn tự mình chăm sóc hắn có vài ngày, cũng không thấy hắn không kiên nhẫn hoặc là cảm thấy mệt.
Lúc đầu làm hắn còn chưa thuần thục, nhưng bé con lại kỳ lạ là không có bắt bẻ cái gì.
Mà hiện tại, Bạch Tôn đã rất thành công rất đủ tư cách làm vú em, bé con càng không có gì bắt bẻ được.
Nhìn Bạch Tôn thuần thục làm vú em, Hạ Noãn Ngôn cảm giác mình đang nằm mơ.
Bất luận là bé con hay là Bạch Tôn, cũng không phải là cái người kia trong ấn tượng của nàng rồi.
thật sự là rất kỳ quái!
Hạ Noãn Ngôn lén kéo tay áo của Gia Cát Mộ Quy, “Chàng biết không, ta
thậm chí đoán bé con trước kia có thể là nhi tử của Bạch Tôn“.
Nghe qua thật không hợp thói thường phải không?
Nhưng so với hiện tại nàng chứng kiến trước mắt cũng không kỳ quái hơn.
Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được chính mình thất lễ, lại trở về lạnh lùng như băng trước kia, giống như không có gì đem bé con trao ra.Hạ Noãn Ngôn hơi lặng đi, phát hiện Bạch Tôn hình như là rất không nỡ giao ra bé con.Nàng trong lúc nhất thời không nắm vững chủ ý, biết không thể đem bé con giao cho hắn, nhưng lại cảm thấy cứ như vậy đem bé con bên người hắn ôm đi cũng không ổn lắm.Ngay lúc nàng do dự, chính bé con mở miệng nói.”Sau này hắn đưa ta đi“.hắn muốn cho Bạch Tôn vú em của hắn?Tất cả mọi người ở đây trừng to mắt, ngay cả Bạch Tôn cũng toát ra vẻ kinh ngạc rõ rệt trong mắt.Hạ Noãn Ngôn hơi cứng nhắc di chuyển đầu mình, làm ra động tác gật đầu.Nàng không cần hỏi Bạch Tôn, nhất định là Bạch Tôn đồng ý.Thấy hắn nghe được yêu cầu của bé con, chợt đem bé con lén ôm chặt là biết.Bất luận lựa chọn của bé con vẫn là thái độ của Bạch Tôn làm cho nàng hết sức khiếp sợ, đầu nhất thời hơi mơ hồ.Cũng không muốn hỏi lại bé con mạnh như vậy làm sao có thể bị một mảnh lá cây làm bị thương được, giờ nàng cần bình tĩnh một chút.Vì vậy sự việc xen giữa coi như không lớn không nhỏ, mấy ngày kế tiếp, mọi người đều ở trong bầu không khí có chút kỳ dị.Bé con lớn mạnh hơn nữa, thân thể của hắn còn là một đứa bé, vẫn chưa hoàn toàn cai sữa, bình thường ăn thứ gì cũng đều là thức ăn lỏng là chính.Chăm sóc hắn thật ra rất hao tâm tổn trí, trước kia đều là mấy người bọn họ phân công làm.Nhưng Bạch tôn tự mình chăm sóc hắn có vài ngày, cũng không thấy hắn không kiên nhẫn hoặc là cảm thấy mệt.Lúc đầu làm hắn còn chưa thuần thục, nhưng bé con lại kỳ lạ là không có bắt bẻ cái gì.Mà hiện tại, Bạch Tôn đã rất thành công rất đủ tư cách làm vú em, bé con càng không có gì bắt bẻ được.Nhìn Bạch Tôn thuần thục làm vú em, Hạ Noãn Ngôn cảm giác mình đang nằm mơ.Bất luận là bé con hay là Bạch Tôn, cũng không phải là cái người kia trong ấn tượng của nàng rồi.thật sự là rất kỳ quái!Hạ Noãn Ngôn lén kéo tay áo của Gia Cát Mộ Quy, “Chàng biết không, ta thậm chí đoán bé con trước kia có thể là nhi tử của Bạch Tôn“.Nghe qua thật không hợp thói thường phải không?Nhưng so với hiện tại nàng chứng kiến trước mắt cũng không kỳ quái hơn.