Tác giả:

Y Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã…

Quyển 2 - Chương 73: Buông tay (5)

Hoàng Hậu Lười Y NhânTác giả: Mỗ RTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngY Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã… Edit: DockeY Nhân ngủ rất say, rất say. Mệt mỏi và thiếu ngủ liên tiếp mấy ngày, từ lâu đã làm cho cô mệt mỏi rã rời không chịu nổi nữa.Trong lúc ngủ mơ, cô không biết Hạ Lan Tuyết đã tỉnh lại.  Đôi mắt Hạ Lan Tuyết từ từ mở ra. Đôi mắt đang ngủ của Y Nhân được phóng đại cứ như vậy không hề báo trước lời nào đã hiện ra trước mắt anh. Chẳng biết tại sao, anh không hề có chút ngạc nhiên nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn thật lâu. Sau đó nhẹ nhàng tự nhiên mà cười. Cánh tay vốn đang tùy tiện đặt bên thân liền mở rộng ra, gác lên lưng Y Nhân. Không lỏng không chặt, vừa vặn ôm cô mà không quấy rầy giấc mộng của cô.Y Nhân m*t m*t môi. Có lẽ bởi vì thật sự đã mệt muốn chết đi được, cô ngủ không yên chút nào. Tiếng ngáy vang lên từng chặp, giống như một con heo nhỏ đang cuộn trong đống cỏ khô vậy.Hạ Lan Tuyết vốn định tiếp tục nhìn cô ngủ, nhưng trong đầu lại nổi lên một loại d*c v*ng kỳ quái: Muốn được nói chuyện với cô, bất luận là nói gì cũng được.Chỉ cần nghe được giọng nói của cô, thì những cơn ác mộng vừa rồi đều có thể tiêu tan thành mây khói.Anh không muốn cô ngủ. Anh muốn nhìn thấy ánh mắt của cô, nghe thấy giọng nói của cô – - xuất phát từ một nguyên nhân mà ngay cả anh cũng không hiểu nổi.“Y Nhân.” Chờ giây lát, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc vẫn rất không đạo đức mà lại gần bên tai cô, nhẹ giọng gọi.Hơi thở của anh phả vào lỗ tai khiến cô có chút ngứa ngáy.Y Nhân giơ tay lên, mơ mơ màng màng quơ quơ bên vành tai, muốn đánh đuổi con ruồi đáng ghét.Hạ Lan Tuyết cười cười, cao giọng gọi: “Y Nhân!”Vì vậy, Y Nhân tỉnh dậy, tâm không cam tình không muốn mà tỉnh.Mí mắt từ chối nửa ngày, cuối cùng cũng phải mở ra. Nhưng lông mi vẫn còn cụp xuống, ánh mắt mê man như bị sương mù che phủ.Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, cô làu bàu lên tiếng, “Anh tỉnh rồi sao?” Sau đó trở mình lại, dự định sẽ tiếp tục ngủ nữa.Hạ Lan Tuyết giật mình.Anh vốn tưởng rằng Y Nhân khi nhìn thấy anh sẽ rất hài lòng. Dù sao thì cô cũng đã nhờ Viêm Hàn cứu anh mà.Thế nhưng, lúc này Y Nhân lại bình tĩnh, khiến cho Hạ Lan Tuyết hơi do dự.Bóng lưng trước mặt, nho nhỏ yếu đuối, tựa hồ chỉ cần đưa tay là có thể ôm trọn vào lòng. Nhưng lại không thể nắm được cái gì cả.Anh không dám gọi cô nữa.Y Nhân lại đang ngủ. Lúc này đây cũng không ngáy nữa, xác thực đã ngủ rất ngon lành. Hô hấp đều đều, tựa như thiên hạ luôn luôn thái bình.Hạ Lan Tuyết hố to, ngây ngốc một hồi. Anh vừa giật giật thân mình tính ngồi dậy. Y Nhân đã lăn lông lốc mà giành phần ngồi dậy trước.Hình dạng vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng đôi môi khẽ mím, dường như đang rất kiên quyết.“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết đã hoàn toàn hồ đồ rồi.Y Nhân nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi xuống gường, lục lọi tìm hài.“Sao vậy?” Y Nhân có hành vi quái dị này khiến cho Hạ Lan Tuyết không biết phải làm sao.Ban đầu tỉnh dậy nhìn thấy Y Nhân, trong lòng Hạ Lan Tuyết đúng là tràn ngập cảm giác an bình. Giống như đang nắm được trong lòng bàn tay một điều gì đó rất thật.Cảm giác này tồn tại, khiến cho mọi thứ đều trở nên thoải mái.Nhưng chỉ trong chốc mắt, anh lại không còn xác định được nữa.Không xác định được có phải Y Nhân đã từng ở trong tay trên ngực mình không.Y Nhân cuối cùng đã tìm được hài rồi, động tay động chân mà đi vào, đang định đi về phía trước. Có thể là bởi vì động tác quá mạnh, còn chưa kịp bước, chỉ nghe ‘bang’ một tiếng, cô đã quăng mình xuống đất.Tứ chi và cái đầu đều đang ôm mặt đất. Hai tay rất nghệ thuật mà nằm úp sấp ở phía trước.“Không nên khổ sở nữa.” Hạ Lan Tuyết đang định ra đỡ cô lên thì giọng nói của Y Nhân đã từ dưới nền đất rầu rĩ mà truyền đến, “Ta sẽ đi.”Hai câu nói không đầu không đuôi, không hề ăn nhập với nhau.Thế nhưng Hạ Lan Tuyết đã hiểu.Cô khuyên anh không nên khổ sở vì chuyện của Dung Tú nữa.Cô nói cô cũng muốn đi.“Vì sao?” Giọng nói của Hạ Lan Tuyết đột nhiên khàn khàn. Ánh mắt mới vừa rồi còn linh động, bỗng nhiên trở nên ảm đạm. Anh nặng nề hỏi: “Ngươi cũng muốn rời bỏ ta sao?”

Edit: Docke

Y Nhân ngủ rất say, rất say. Mệt mỏi và thiếu ngủ liên tiếp mấy ngày, từ lâu đã làm cho cô mệt mỏi rã rời không chịu nổi nữa.

Trong lúc ngủ mơ, cô không biết Hạ Lan Tuyết đã tỉnh lại.  

Đôi mắt Hạ Lan Tuyết từ từ mở ra. Đôi mắt đang ngủ của Y Nhân được phóng đại cứ như vậy không hề báo trước lời nào đã hiện ra trước mắt anh. Chẳng biết tại sao, anh không hề có chút ngạc nhiên nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn thật lâu. Sau đó nhẹ nhàng tự nhiên mà cười. Cánh tay vốn đang tùy tiện đặt bên thân liền mở rộng ra, gác lên lưng Y Nhân. Không lỏng không chặt, vừa vặn ôm cô mà không quấy rầy giấc mộng của cô.

Y Nhân m*t m*t môi. Có lẽ bởi vì thật sự đã mệt muốn chết đi được, cô ngủ không yên chút nào. Tiếng ngáy vang lên từng chặp, giống như một con heo nhỏ đang cuộn trong đống cỏ khô vậy.

Hạ Lan Tuyết vốn định tiếp tục nhìn cô ngủ, nhưng trong đầu lại nổi lên một loại d*c v*ng kỳ quái: Muốn được nói chuyện với cô, bất luận là nói gì cũng được.

Chỉ cần nghe được giọng nói của cô, thì những cơn ác mộng vừa rồi đều có thể tiêu tan thành mây khói.

Anh không muốn cô ngủ. Anh muốn nhìn thấy ánh mắt của cô, nghe thấy giọng nói của cô – - xuất phát từ một nguyên nhân mà ngay cả anh cũng không hiểu nổi.

“Y Nhân.” Chờ giây lát, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc vẫn rất không đạo đức mà lại gần bên tai cô, nhẹ giọng gọi.

Hơi thở của anh phả vào lỗ tai khiến cô có chút ngứa ngáy.

Y Nhân giơ tay lên, mơ mơ màng màng quơ quơ bên vành tai, muốn đánh đuổi con ruồi đáng ghét.

Hạ Lan Tuyết cười cười, cao giọng gọi: “Y Nhân!”

Vì vậy, Y Nhân tỉnh dậy, tâm không cam tình không muốn mà tỉnh.

Mí mắt từ chối nửa ngày, cuối cùng cũng phải mở ra. Nhưng lông mi vẫn còn cụp xuống, ánh mắt mê man như bị sương mù che phủ.

Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, cô làu bàu lên tiếng, “Anh tỉnh rồi sao?” Sau đó trở mình lại, dự định sẽ tiếp tục ngủ nữa.

Hạ Lan Tuyết giật mình.

Anh vốn tưởng rằng Y Nhân khi nhìn thấy anh sẽ rất hài lòng. Dù sao thì cô cũng đã nhờ Viêm Hàn cứu anh mà.

Thế nhưng, lúc này Y Nhân lại bình tĩnh, khiến cho Hạ Lan Tuyết hơi do dự.

Bóng lưng trước mặt, nho nhỏ yếu đuối, tựa hồ chỉ cần đưa tay là có thể ôm trọn vào lòng. Nhưng lại không thể nắm được cái gì cả.

Anh không dám gọi cô nữa.

Y Nhân lại đang ngủ. Lúc này đây cũng không ngáy nữa, xác thực đã ngủ rất ngon lành. Hô hấp đều đều, tựa như thiên hạ luôn luôn thái bình.

Hạ Lan Tuyết hố to, ngây ngốc một hồi. Anh vừa giật giật thân mình tính ngồi dậy. Y Nhân đã lăn lông lốc mà giành phần ngồi dậy trước.

Hình dạng vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng đôi môi khẽ mím, dường như đang rất kiên quyết.

“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết đã hoàn toàn hồ đồ rồi.

Y Nhân nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi xuống gường, lục lọi tìm hài.

“Sao vậy?” Y Nhân có hành vi quái dị này khiến cho Hạ Lan Tuyết không biết phải làm sao.

Ban đầu tỉnh dậy nhìn thấy Y Nhân, trong lòng Hạ Lan Tuyết đúng là tràn ngập cảm giác an bình. Giống như đang nắm được trong lòng bàn tay một điều gì đó rất thật.

Cảm giác này tồn tại, khiến cho mọi thứ đều trở nên thoải mái.

Nhưng chỉ trong chốc mắt, anh lại không còn xác định được nữa.

Không xác định được có phải Y Nhân đã từng ở trong tay trên ngực mình không.

Y Nhân cuối cùng đã tìm được hài rồi, động tay động chân mà đi vào, đang định đi về phía trước. Có thể là bởi vì động tác quá mạnh, còn chưa kịp bước, chỉ nghe ‘bang’ một tiếng, cô đã quăng mình xuống đất.

Tứ chi và cái đầu đều đang ôm mặt đất. Hai tay rất nghệ thuật mà nằm úp sấp ở phía trước.

“Không nên khổ sở nữa.” Hạ Lan Tuyết đang định ra đỡ cô lên thì giọng nói của Y Nhân đã từ dưới nền đất rầu rĩ mà truyền đến, “Ta sẽ đi.”

Hai câu nói không đầu không đuôi, không hề ăn nhập với nhau.

Thế nhưng Hạ Lan Tuyết đã hiểu.

Cô khuyên anh không nên khổ sở vì chuyện của Dung Tú nữa.

Cô nói cô cũng muốn đi.

“Vì sao?” Giọng nói của Hạ Lan Tuyết đột nhiên khàn khàn. Ánh mắt mới vừa rồi còn linh động, bỗng nhiên trở nên ảm đạm. Anh nặng nề hỏi: “Ngươi cũng muốn rời bỏ ta sao?”

Hoàng Hậu Lười Y NhânTác giả: Mỗ RTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngY Nhân lờ đờ ngước mắt lên, vừa lấy tay áo chùi vụn bánh dính bên mép vừa lơ đễnh hỏi: “Tỷ nói ai vậy?” “Hạ Lan Tuyết, đệ đệ của đương kim thánh thượng, Tiêu Dao vương được người đời ca tụng đó.” Y Lâm lắc lắc vai muội muội, hớn hở nói: “Người đẹp trai nhất Thiên triều đó.” “Ấy…” Y Nhân nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, hỏi: “Vậy y giàu chứ?” “Nói nhảm, đương nhiên giàu rồi.” Y Lâm nguýt Y Nhân, bĩu môi nói: “Có điều e rằng cũng không giàu bằng Y gia chúng ta.” “Ài.” Y Nhân rất thông cảm, đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh trên vạt áo, rồi đảo mắt nhìn khắp lượt kỳ thạch dị thú trong hoa viên Y gia, gật đầu nói: “Thật ra cả đời không xuất giá muội cũng chẳng cần. Nhà ta vốn là địa chủ mà.” Y gia là thương gia lớn nhất Thiên triều, tơ lụa trà muối, món gì sinh lời thì lũng đoạn món đó, nói rằng phú khả địch quốc cũng chẳng hề quá đáng. Hôm đó khi Y Nhân xuyên không từ hiện trường vụ tai nạn giao thông tới tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy này, cô cơ hồ còn tưởng mình đã… Edit: DockeY Nhân ngủ rất say, rất say. Mệt mỏi và thiếu ngủ liên tiếp mấy ngày, từ lâu đã làm cho cô mệt mỏi rã rời không chịu nổi nữa.Trong lúc ngủ mơ, cô không biết Hạ Lan Tuyết đã tỉnh lại.  Đôi mắt Hạ Lan Tuyết từ từ mở ra. Đôi mắt đang ngủ của Y Nhân được phóng đại cứ như vậy không hề báo trước lời nào đã hiện ra trước mắt anh. Chẳng biết tại sao, anh không hề có chút ngạc nhiên nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn thật lâu. Sau đó nhẹ nhàng tự nhiên mà cười. Cánh tay vốn đang tùy tiện đặt bên thân liền mở rộng ra, gác lên lưng Y Nhân. Không lỏng không chặt, vừa vặn ôm cô mà không quấy rầy giấc mộng của cô.Y Nhân m*t m*t môi. Có lẽ bởi vì thật sự đã mệt muốn chết đi được, cô ngủ không yên chút nào. Tiếng ngáy vang lên từng chặp, giống như một con heo nhỏ đang cuộn trong đống cỏ khô vậy.Hạ Lan Tuyết vốn định tiếp tục nhìn cô ngủ, nhưng trong đầu lại nổi lên một loại d*c v*ng kỳ quái: Muốn được nói chuyện với cô, bất luận là nói gì cũng được.Chỉ cần nghe được giọng nói của cô, thì những cơn ác mộng vừa rồi đều có thể tiêu tan thành mây khói.Anh không muốn cô ngủ. Anh muốn nhìn thấy ánh mắt của cô, nghe thấy giọng nói của cô – - xuất phát từ một nguyên nhân mà ngay cả anh cũng không hiểu nổi.“Y Nhân.” Chờ giây lát, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc vẫn rất không đạo đức mà lại gần bên tai cô, nhẹ giọng gọi.Hơi thở của anh phả vào lỗ tai khiến cô có chút ngứa ngáy.Y Nhân giơ tay lên, mơ mơ màng màng quơ quơ bên vành tai, muốn đánh đuổi con ruồi đáng ghét.Hạ Lan Tuyết cười cười, cao giọng gọi: “Y Nhân!”Vì vậy, Y Nhân tỉnh dậy, tâm không cam tình không muốn mà tỉnh.Mí mắt từ chối nửa ngày, cuối cùng cũng phải mở ra. Nhưng lông mi vẫn còn cụp xuống, ánh mắt mê man như bị sương mù che phủ.Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, cô làu bàu lên tiếng, “Anh tỉnh rồi sao?” Sau đó trở mình lại, dự định sẽ tiếp tục ngủ nữa.Hạ Lan Tuyết giật mình.Anh vốn tưởng rằng Y Nhân khi nhìn thấy anh sẽ rất hài lòng. Dù sao thì cô cũng đã nhờ Viêm Hàn cứu anh mà.Thế nhưng, lúc này Y Nhân lại bình tĩnh, khiến cho Hạ Lan Tuyết hơi do dự.Bóng lưng trước mặt, nho nhỏ yếu đuối, tựa hồ chỉ cần đưa tay là có thể ôm trọn vào lòng. Nhưng lại không thể nắm được cái gì cả.Anh không dám gọi cô nữa.Y Nhân lại đang ngủ. Lúc này đây cũng không ngáy nữa, xác thực đã ngủ rất ngon lành. Hô hấp đều đều, tựa như thiên hạ luôn luôn thái bình.Hạ Lan Tuyết hố to, ngây ngốc một hồi. Anh vừa giật giật thân mình tính ngồi dậy. Y Nhân đã lăn lông lốc mà giành phần ngồi dậy trước.Hình dạng vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng đôi môi khẽ mím, dường như đang rất kiên quyết.“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết đã hoàn toàn hồ đồ rồi.Y Nhân nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi xuống gường, lục lọi tìm hài.“Sao vậy?” Y Nhân có hành vi quái dị này khiến cho Hạ Lan Tuyết không biết phải làm sao.Ban đầu tỉnh dậy nhìn thấy Y Nhân, trong lòng Hạ Lan Tuyết đúng là tràn ngập cảm giác an bình. Giống như đang nắm được trong lòng bàn tay một điều gì đó rất thật.Cảm giác này tồn tại, khiến cho mọi thứ đều trở nên thoải mái.Nhưng chỉ trong chốc mắt, anh lại không còn xác định được nữa.Không xác định được có phải Y Nhân đã từng ở trong tay trên ngực mình không.Y Nhân cuối cùng đã tìm được hài rồi, động tay động chân mà đi vào, đang định đi về phía trước. Có thể là bởi vì động tác quá mạnh, còn chưa kịp bước, chỉ nghe ‘bang’ một tiếng, cô đã quăng mình xuống đất.Tứ chi và cái đầu đều đang ôm mặt đất. Hai tay rất nghệ thuật mà nằm úp sấp ở phía trước.“Không nên khổ sở nữa.” Hạ Lan Tuyết đang định ra đỡ cô lên thì giọng nói của Y Nhân đã từ dưới nền đất rầu rĩ mà truyền đến, “Ta sẽ đi.”Hai câu nói không đầu không đuôi, không hề ăn nhập với nhau.Thế nhưng Hạ Lan Tuyết đã hiểu.Cô khuyên anh không nên khổ sở vì chuyện của Dung Tú nữa.Cô nói cô cũng muốn đi.“Vì sao?” Giọng nói của Hạ Lan Tuyết đột nhiên khàn khàn. Ánh mắt mới vừa rồi còn linh động, bỗng nhiên trở nên ảm đạm. Anh nặng nề hỏi: “Ngươi cũng muốn rời bỏ ta sao?”

Quyển 2 - Chương 73: Buông tay (5)