Tác giả:

Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…

Chương 227: Hắn ghen tị thật rõ ràng (2)

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… “...... Bạch công tử, ta cảm thấy ngươi đoán sai rồi, người làm cho đại ca ngươi động tâm kia hẳn là Lệnh tôn”.Một cái Lệnh tôn, một cái Bạch tôn, nghe qua cũng rất xứng.Bạch công tử hơi hơi run, “Noãn Ngôn, ngươi không cảm thấy Lệnh tôn hẳn là nam à?””Nói không chừng chính là nữ.”“Nhưng ta cảm thấy hắn hẳn là nam………”Bạch công tử quay đầu nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, muốn kéo một cái đồng minh, “Ngươi nói đi?”Gia Cát Mộ Quy lại không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại hỏi hắn, “Trong ấn tượng của ngươi hoàn toàn không có cái người Lệnh tôn này?””Hoàn toàn không có.”Gia Cát Mộ Quy đứng dậy lấy bút, “Ta muốn tìm ra hắn là ai”.“Nhưng ngay cả đại ca của ta cũng không biết hắn ở đâu””Ta chỉ là muốn nhìn xem hắn là ai.”“Cái này rất quan trọng sao?”Gia Cát Mộ Quy liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi đều đã quên chuyện gì?””Hôm đó Linh đảo xảy ra chuyện gì, cánh của ta vì sao không thấy nữa, người trong lòng Noãn Ngôn, người trong lòng của đại ca ta, người trong lòng của chính ta …..”. Bạch công tử lại bắt đầu kể ra.Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn hơi run rẩy ngăn hắn lại, “Ta đã phát hiện, chuyện quan trọng đều bị ngươi quên mất, vậy chuyện quan trọng nhất ngươi cũng không nhớ được đâu …….”.Cảnh ngộ bất hạnh của Bạch công tử bị nói mà tổn thương, “Không thể nào khéo như vậy chứ, xem ra trí nhớ của ta cũng bị người ta động tay rồi”.Sau đó hắn cảm thấy không bình thường, hỏi Gia Cát Mộ Quy, “Ý của ngươi là nói, Lệnh tôn bị ta quên mất cũng nhất định rất quan trọng hả?”“Đúng”.“Nhưng ta không cảm thấy Lệnh tôn quan trọng, ngoài Noãn Ngôn là chủ nhân của ta, người Linh tộc khác là cao hay thấp cùng ta không liên quan”.Bạch công tử càng nói càng cảm thấy không có khả năng, “Hơn nữa bình thường người Linh tộc đều từng người từng người, bọn họ cứ trăm năm một lần tụ họp ta cũng không thể tham gia, ta có thể hoàn toàn chưa gặp qua Lệnh tôn””Cho nên muốn tìm ra hắn là ai, mới có thể biết hắn vì sao quan trọng”.”Ta nên làm như thế nào?””Nhớ lại, theo ký ức lúc đầu của ngươi, ngươi có thể đem chuyện nhớ được đều nói ra, có chỗ ký ức bị gãy, chính là Lệnh tôn từng xuất hiện”.Nhớ lại chuyện từ nhỏ đến là một công trình khổng lồ.Hơn nữa Bạch công tử thoạt nhìn là bộ dáng thiếu niên, nhưng hắn đã sống mấy trăm năm rồi.....

“...... Bạch công tử, ta cảm thấy ngươi đoán sai rồi, người làm cho đại ca ngươi động tâm kia hẳn là Lệnh tôn”.

Một cái Lệnh tôn, một cái Bạch tôn, nghe qua cũng rất xứng.

Bạch công tử hơi hơi run, “Noãn Ngôn, ngươi không cảm thấy Lệnh tôn hẳn là nam à?”

”Nói không chừng chính là nữ.”

“Nhưng ta cảm thấy hắn hẳn là nam………”

Bạch công tử quay đầu nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, muốn kéo một cái đồng minh, “Ngươi nói đi?”

Gia Cát Mộ Quy lại không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại hỏi hắn,
“Trong ấn tượng của ngươi hoàn toàn không có cái người Lệnh tôn này?”

”Hoàn toàn không có.”

Gia Cát Mộ Quy đứng dậy lấy bút, “Ta muốn tìm ra hắn là ai”.

“Nhưng ngay cả đại ca của ta cũng không biết hắn ở đâu”

”Ta chỉ là muốn nhìn xem hắn là ai.”

“Cái này rất quan trọng sao?”

Gia Cát Mộ Quy liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi đều đã quên chuyện gì?”

”Hôm đó Linh đảo xảy ra chuyện gì, cánh của ta vì sao không thấy nữa,
người trong lòng Noãn Ngôn, người trong lòng của đại ca ta, người trong
lòng của chính ta …..”. Bạch công tử lại bắt đầu kể ra.

Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn hơi run rẩy ngăn hắn lại, “Ta đã phát hiện,
chuyện quan trọng đều bị ngươi quên mất, vậy chuyện quan trọng nhất
ngươi cũng không nhớ được đâu …….”.

Cảnh ngộ bất hạnh của Bạch công tử bị nói mà tổn thương, “Không thể nào
khéo như vậy chứ, xem ra trí nhớ của ta cũng bị người ta động tay rồi”.

Sau đó hắn cảm thấy không bình thường, hỏi Gia Cát Mộ Quy, “Ý của ngươi
là nói, Lệnh tôn bị ta quên mất cũng nhất định rất quan trọng hả?”

“Đúng”.

“Nhưng ta không cảm thấy Lệnh tôn quan trọng, ngoài Noãn Ngôn là chủ
nhân của ta, người Linh tộc khác là cao hay thấp cùng ta không liên
quan”.

Bạch công tử càng nói càng cảm thấy không có khả năng, “Hơn nữa bình
thường người Linh tộc đều từng người từng người, bọn họ cứ trăm năm một
lần tụ họp ta cũng không thể tham gia, ta có thể hoàn toàn chưa gặp qua
Lệnh tôn”

”Cho nên muốn tìm ra hắn là ai, mới có thể biết hắn vì sao quan trọng”.

”Ta nên làm như thế nào?”

”Nhớ lại, theo ký ức lúc đầu của ngươi, ngươi có thể đem chuyện nhớ được đều nói ra, có chỗ ký ức bị gãy, chính là Lệnh tôn từng xuất hiện”.

Nhớ lại chuyện từ nhỏ đến là một công trình khổng lồ.

Hơn nữa Bạch công tử thoạt nhìn là bộ dáng thiếu niên, nhưng hắn đã sống mấy trăm năm rồi.....

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… “...... Bạch công tử, ta cảm thấy ngươi đoán sai rồi, người làm cho đại ca ngươi động tâm kia hẳn là Lệnh tôn”.Một cái Lệnh tôn, một cái Bạch tôn, nghe qua cũng rất xứng.Bạch công tử hơi hơi run, “Noãn Ngôn, ngươi không cảm thấy Lệnh tôn hẳn là nam à?””Nói không chừng chính là nữ.”“Nhưng ta cảm thấy hắn hẳn là nam………”Bạch công tử quay đầu nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, muốn kéo một cái đồng minh, “Ngươi nói đi?”Gia Cát Mộ Quy lại không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại hỏi hắn, “Trong ấn tượng của ngươi hoàn toàn không có cái người Lệnh tôn này?””Hoàn toàn không có.”Gia Cát Mộ Quy đứng dậy lấy bút, “Ta muốn tìm ra hắn là ai”.“Nhưng ngay cả đại ca của ta cũng không biết hắn ở đâu””Ta chỉ là muốn nhìn xem hắn là ai.”“Cái này rất quan trọng sao?”Gia Cát Mộ Quy liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi đều đã quên chuyện gì?””Hôm đó Linh đảo xảy ra chuyện gì, cánh của ta vì sao không thấy nữa, người trong lòng Noãn Ngôn, người trong lòng của đại ca ta, người trong lòng của chính ta …..”. Bạch công tử lại bắt đầu kể ra.Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn hơi run rẩy ngăn hắn lại, “Ta đã phát hiện, chuyện quan trọng đều bị ngươi quên mất, vậy chuyện quan trọng nhất ngươi cũng không nhớ được đâu …….”.Cảnh ngộ bất hạnh của Bạch công tử bị nói mà tổn thương, “Không thể nào khéo như vậy chứ, xem ra trí nhớ của ta cũng bị người ta động tay rồi”.Sau đó hắn cảm thấy không bình thường, hỏi Gia Cát Mộ Quy, “Ý của ngươi là nói, Lệnh tôn bị ta quên mất cũng nhất định rất quan trọng hả?”“Đúng”.“Nhưng ta không cảm thấy Lệnh tôn quan trọng, ngoài Noãn Ngôn là chủ nhân của ta, người Linh tộc khác là cao hay thấp cùng ta không liên quan”.Bạch công tử càng nói càng cảm thấy không có khả năng, “Hơn nữa bình thường người Linh tộc đều từng người từng người, bọn họ cứ trăm năm một lần tụ họp ta cũng không thể tham gia, ta có thể hoàn toàn chưa gặp qua Lệnh tôn””Cho nên muốn tìm ra hắn là ai, mới có thể biết hắn vì sao quan trọng”.”Ta nên làm như thế nào?””Nhớ lại, theo ký ức lúc đầu của ngươi, ngươi có thể đem chuyện nhớ được đều nói ra, có chỗ ký ức bị gãy, chính là Lệnh tôn từng xuất hiện”.Nhớ lại chuyện từ nhỏ đến là một công trình khổng lồ.Hơn nữa Bạch công tử thoạt nhìn là bộ dáng thiếu niên, nhưng hắn đã sống mấy trăm năm rồi.....

Chương 227: Hắn ghen tị thật rõ ràng (2)