Tác giả:

Hạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả…

Chương 266: Ta sẽ không buông ngươi ra (8)

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Bạch công tử buồn bã ngước cái mặt mèo phim hoạt hình đến, “Ta buồn bực a ….. Cứ để ta cào đi mà”.“…….. Nhưng ngươi đang cào Gia Cát Mộ Quy đó”.”Ta biết......”Bạch công tử cảm thấy chính mình thật đáng thương, “Cào hắn thì hắn còn có thể chịu được, ta mà dám cào ngươi, hắn sẽ làm ta không biết cào là viết như thế nào đâu!”.Hắn nói xong liền phẫn nộ, “Ta cũng không còn cánh, hắn còn đối với ta như vậy!”“...... Hắn không có bắt nạt ngươi, bây giờ là ngươi đang bắt nạt hắn”.”Ta mặc kệ! Người không có cánh là lớn nhất! Các ngươi cũng phải nhường ta”. Bạch công tử càng nói càng tủi thân.“...... Được, nhường cho ngươi.”Hạ Noãn Ngôn không nói gì mà buồn cười ngã vào trên vai Gia Cát Mộ Quy.Xem ra cánh của Bạch công tử có liên quan đến tâm lý tuổi tác …..”Đây là nơi nào?”Hạ Noãn Ngôn hơi mờ mịt nhìn cảnh vật chung quanh.Núi Vô Ưu càng giống như một ngọn núi hoang, nhưng nơi này chim hót hoa thơm, cùng khí hậu ngoài núi cũng khác nhau vô cùng.Quả thực giống như một thời không khác.Bạch công tử còn chưa dừng động tác cào lại, cho bọn họ giải thích.”Lúc ấy hai người các ngươi đều hôn mê bất tỉnh, ta đỡ được các ngươi rồi sau không chịu nổi sức nặng, đụng vào vách đá, đầu hơi mơ hồ, chờ tỉnh lại liền phát hiện người đang ở chỗ này rồi”.”Không phải chúng ta cùng nhau xuyên qua đi …..””Nơi này hẳn là Phong Cốc”. Gia Cát Mộ Quy phán đoán nói.”Cho nên triệu chứng độc phát của ngươi mới có thể đột nhiên ngưng lại?”Xem kinh nghiệm trước kia, Gia Cát Mộ Quy mỗi lần độc phát đều liên tục mấy canh giờ.Nhưng lúc này đây, ở nơi kỳ quái mà bọn họ rơi xuống này, triệu chứng độc phát đột nhiên liền ngừng, sốt cao dọa người trong khoảnh khắc liền lui xuống.“Chắc thế, nếu không không có cách nào khác giải thích vì sao võ công của ta đột nhiên mất hết”.Nơi này hẳn là có sức mạnh kỳ quái gì đó, mới có thể xuất hiện tình huống này.”Thần kỳ như thế?”Hạ Noãn Ngôn lè lưỡi, “Hiện tại ta tin nơi này là thần tiên ở rồi”.”Hiện tại nên lo là chúng ta đi ra ngoài như thế nào đây”.Không cào người nữa, Bạch công tử mất tinh thần nằm úp sấp, “Ta bị thương, không bay được, võ công của Gia Cát Mộ Quy không thấy đâu, trừ phi phía trên có người có thể tìm được chúng ta, bằng không chúng ta chỉ có thể tiếp tục ở đây thôi”.

Bạch công tử buồn bã ngước cái mặt mèo phim hoạt hình đến, “Ta buồn bực a ….. Cứ để ta cào đi mà”.

“…….. Nhưng ngươi đang cào Gia Cát Mộ Quy đó”.

”Ta biết......”

Bạch công tử cảm thấy chính mình thật đáng thương, “Cào hắn thì hắn còn
có thể chịu được, ta mà dám cào ngươi, hắn sẽ làm ta không biết cào là
viết như thế nào đâu!”.

Hắn nói xong liền phẫn nộ, “Ta cũng không còn cánh, hắn còn đối với ta như vậy!”

“...... Hắn không có bắt nạt ngươi, bây giờ là ngươi đang bắt nạt hắn”.

”Ta mặc kệ! Người không có cánh là lớn nhất! Các ngươi cũng phải nhường ta”. Bạch công tử càng nói càng tủi thân.

“...... Được, nhường cho ngươi.”

Hạ Noãn Ngôn không nói gì mà buồn cười ngã vào trên vai Gia Cát Mộ Quy.

Xem ra cánh của Bạch công tử có liên quan đến tâm lý tuổi tác …..

”Đây là nơi nào?”

Hạ Noãn Ngôn hơi mờ mịt nhìn cảnh vật chung quanh.

Núi Vô Ưu càng giống như một ngọn núi hoang, nhưng nơi này chim hót hoa thơm, cùng khí hậu ngoài núi cũng khác nhau vô cùng.

Quả thực giống như một thời không khác.

Bạch công tử còn chưa dừng động tác cào lại, cho bọn họ giải thích.

”Lúc ấy hai người các ngươi đều hôn mê bất tỉnh, ta đỡ được các ngươi
rồi sau không chịu nổi sức nặng, đụng vào vách đá, đầu hơi mơ hồ, chờ
tỉnh lại liền phát hiện người đang ở chỗ này rồi”.

”Không phải chúng ta cùng nhau xuyên qua đi …..”

”Nơi này hẳn là Phong Cốc”. Gia Cát Mộ Quy phán đoán nói.

”Cho nên triệu chứng độc phát của ngươi mới có thể đột nhiên ngưng lại?”

Xem kinh nghiệm trước kia, Gia Cát Mộ Quy mỗi lần độc phát đều liên tục mấy canh giờ.

Nhưng lúc này đây, ở nơi kỳ quái mà bọn họ rơi xuống này, triệu chứng
độc phát đột nhiên liền ngừng, sốt cao dọa người trong khoảnh khắc liền
lui xuống.

“Chắc thế, nếu không không có cách nào khác giải thích vì sao võ công của ta đột nhiên mất hết”.

Nơi này hẳn là có sức mạnh kỳ quái gì đó, mới có thể xuất hiện tình huống này.

”Thần kỳ như thế?”

Hạ Noãn Ngôn lè lưỡi, “Hiện tại ta tin nơi này là thần tiên ở rồi”.

”Hiện tại nên lo là chúng ta đi ra ngoài như thế nào đây”.

Không cào người nữa, Bạch công tử mất tinh thần nằm úp sấp, “Ta bị
thương, không bay được, võ công của Gia Cát Mộ Quy không thấy đâu, trừ
phi phía trên có người có thể tìm được chúng ta, bằng không chúng ta chỉ có thể tiếp tục ở đây thôi”.

Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua RồiTác giả: Thẩm DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHạ Noãn Ngôn càng ngày càng hoài nghi mình không phải là người T__T. Lần đầu tiên loại ý nghĩ này xuất hiện là ở tuần trước. Buổi sáng thứ Hai tuần trước, nàng chậm đứng lên, ra khỏi nhà, một đường chạy như điên, nếu đi xe bus dành cho nhân viên thì mất nửa giờ đi đường, tiết kiệm một chút tiền xe. Nàng vừa mới đến cửa khu chung cư, vừa lúc nhìn thấy chiếc xe bus màu cam quen thuộc đang dừng tại trạm. Chạy nhanh lên sẽ kịp! Nhất thời nàng kích động nên không chú ý nhìn đường, mắt thấy sẽ va vào chiếc xe taxi vừa mới quay đầu. A-------- Ngừng!!!! Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt lên, có cái gì đó bay ngang qua chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, hơn nữa ngay cả âm thanh của mọi thứ đều không có. Không đúng, không chỉ mỗi chiếc xe taxi dừng mà cả ngã tư đường đèn xanh đèn đỏ số đều không chạy, mọi người đi trên đường cũng ngừng lại. Tất cả đều im ắng… Sự ồn ào huyên náo của buổi sáng sớm đều không còn âm thanh, tất cả đều bị bao trùm bởi vẻ im lặng lạ thường. Thật sự là hoảng hốt, ngày cả… Bạch công tử buồn bã ngước cái mặt mèo phim hoạt hình đến, “Ta buồn bực a ….. Cứ để ta cào đi mà”.“…….. Nhưng ngươi đang cào Gia Cát Mộ Quy đó”.”Ta biết......”Bạch công tử cảm thấy chính mình thật đáng thương, “Cào hắn thì hắn còn có thể chịu được, ta mà dám cào ngươi, hắn sẽ làm ta không biết cào là viết như thế nào đâu!”.Hắn nói xong liền phẫn nộ, “Ta cũng không còn cánh, hắn còn đối với ta như vậy!”“...... Hắn không có bắt nạt ngươi, bây giờ là ngươi đang bắt nạt hắn”.”Ta mặc kệ! Người không có cánh là lớn nhất! Các ngươi cũng phải nhường ta”. Bạch công tử càng nói càng tủi thân.“...... Được, nhường cho ngươi.”Hạ Noãn Ngôn không nói gì mà buồn cười ngã vào trên vai Gia Cát Mộ Quy.Xem ra cánh của Bạch công tử có liên quan đến tâm lý tuổi tác …..”Đây là nơi nào?”Hạ Noãn Ngôn hơi mờ mịt nhìn cảnh vật chung quanh.Núi Vô Ưu càng giống như một ngọn núi hoang, nhưng nơi này chim hót hoa thơm, cùng khí hậu ngoài núi cũng khác nhau vô cùng.Quả thực giống như một thời không khác.Bạch công tử còn chưa dừng động tác cào lại, cho bọn họ giải thích.”Lúc ấy hai người các ngươi đều hôn mê bất tỉnh, ta đỡ được các ngươi rồi sau không chịu nổi sức nặng, đụng vào vách đá, đầu hơi mơ hồ, chờ tỉnh lại liền phát hiện người đang ở chỗ này rồi”.”Không phải chúng ta cùng nhau xuyên qua đi …..””Nơi này hẳn là Phong Cốc”. Gia Cát Mộ Quy phán đoán nói.”Cho nên triệu chứng độc phát của ngươi mới có thể đột nhiên ngưng lại?”Xem kinh nghiệm trước kia, Gia Cát Mộ Quy mỗi lần độc phát đều liên tục mấy canh giờ.Nhưng lúc này đây, ở nơi kỳ quái mà bọn họ rơi xuống này, triệu chứng độc phát đột nhiên liền ngừng, sốt cao dọa người trong khoảnh khắc liền lui xuống.“Chắc thế, nếu không không có cách nào khác giải thích vì sao võ công của ta đột nhiên mất hết”.Nơi này hẳn là có sức mạnh kỳ quái gì đó, mới có thể xuất hiện tình huống này.”Thần kỳ như thế?”Hạ Noãn Ngôn lè lưỡi, “Hiện tại ta tin nơi này là thần tiên ở rồi”.”Hiện tại nên lo là chúng ta đi ra ngoài như thế nào đây”.Không cào người nữa, Bạch công tử mất tinh thần nằm úp sấp, “Ta bị thương, không bay được, võ công của Gia Cát Mộ Quy không thấy đâu, trừ phi phía trên có người có thể tìm được chúng ta, bằng không chúng ta chỉ có thể tiếp tục ở đây thôi”.

Chương 266: Ta sẽ không buông ngươi ra (8)