Chuyện đến nước như thế này rồi, cô có thể làm gì đây? “Nghiệt chủng, mày cút ra khỏi căn nhà của tao ngay! Mày một chút cũng không giống con người! Mày là cầm thú!” Bà ta vừa la hét, vừa đánh túi bụi vào người cô. Đánh mệt rồi, bà ta còn tát cho cô mấy bạt tai, dấu năm ngón tay thật chói mắt lưu lại trên mặt cô làm cho cô vô cùng muốn tát lại cho mụ đàn bà điên này mấy cái. Khi bà ta đã mệt đến thở hổn hển, cô lau khóe miệng đầy tơ máu, gắng gượng đứng dậy. Cơ thể cô còn chưa đứng vững đã bị một lực không hề nhỏ đẩy ngã. Thân thể cô nặng nề chạm đất, tay đau đớn vô lực nâng người dậy lần nữa. “Ha ha! Mày nhìn thật không khác gì một con chó. Sủa lên một tiếng cho tao nghe xem nào!” Cô bị người ta ấn đầu xuống đất. Bất chợt lòng căm hận hóa thành sức mạnh. Cô lôi kéo bàn tay kia xuống khỏi đầu mình, ngoan độc cắn xuống. Chủ nhân của bàn tay kia hét thảm nhưng cô đâu dễ gì buông tha. Cô vẫn càng cắn càng hăng máu, cho đến khi trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi cô mới nhả ra. Khẽ…
Chương 43: Ngoại truyện 2: Đừng để kiếp sau tôi lại gặp phải chị - Lâm Yên
Giống Như Một Giấc MộngTác giả: Hạ Tử DuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhChuyện đến nước như thế này rồi, cô có thể làm gì đây? “Nghiệt chủng, mày cút ra khỏi căn nhà của tao ngay! Mày một chút cũng không giống con người! Mày là cầm thú!” Bà ta vừa la hét, vừa đánh túi bụi vào người cô. Đánh mệt rồi, bà ta còn tát cho cô mấy bạt tai, dấu năm ngón tay thật chói mắt lưu lại trên mặt cô làm cho cô vô cùng muốn tát lại cho mụ đàn bà điên này mấy cái. Khi bà ta đã mệt đến thở hổn hển, cô lau khóe miệng đầy tơ máu, gắng gượng đứng dậy. Cơ thể cô còn chưa đứng vững đã bị một lực không hề nhỏ đẩy ngã. Thân thể cô nặng nề chạm đất, tay đau đớn vô lực nâng người dậy lần nữa. “Ha ha! Mày nhìn thật không khác gì một con chó. Sủa lên một tiếng cho tao nghe xem nào!” Cô bị người ta ấn đầu xuống đất. Bất chợt lòng căm hận hóa thành sức mạnh. Cô lôi kéo bàn tay kia xuống khỏi đầu mình, ngoan độc cắn xuống. Chủ nhân của bàn tay kia hét thảm nhưng cô đâu dễ gì buông tha. Cô vẫn càng cắn càng hăng máu, cho đến khi trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi cô mới nhả ra. Khẽ… Mãi cho đến lúc chị ta tự thú nhận rằng chị ta là con gái, lại không phải là người của Lâm gia trước mặt công chúng thì tôi mới dám tin rằng bản thân mình đã bị lừa. Bị lừa trắng trợn nhưng vẫn ngây thơ tin tưởng.Lần đầu gặp, tôi không ghét chị ta, chỉ khó chịu vì mình đột ngột có người anh trai hơn hẳn một tuổi. Vì người anh đó mà cha mẹ tôi đã cãi nhau một trận lớn. Mặc dù cũng có lần tôi vô tình thấy họ cãi nhau nhưng họ cũng không dám làm ầm ĩ trước mặt tôi hay người ngoài. Ấy vậy mà hôm đó hai người cãi nhau ngay trước mặt người làm mà không kiêng nể gì.Chị ta đóng giả anh trai rất rốt, rất hoàn hảo, khiến cho tôi lẫn mọi người đều mù quáng mà tin tưởng, mà tôn sùng chị ta. Cái cảm giác lừa được mọi người đó, chắc là thích thú lắm ha?Tôi đã nghĩ, tại sao không tiếp tục đóng cho hết vai của một Lâm Kỳ Anh hoàn hảo đi? Làm một anh trai tốt gìn giữ cái gia đình này, không được sao? Vì cớ gì cuối cùng lại phá hủy đi hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi?Chị ta đã từng là người mà tôi ngưỡng mộ. Học giỏi, tài năng, lại còn là anh trai của tôi. Chị ta đã từng dạy tôi làm thế nào để trở thành một vị tiểu thư danh giá của một gia đình giàu có, từng hướng tôi đến tính cách chân thật tin tưởng người như thế này. Cuối cùng chính chị ta lại là người lừa dối tôi hết thảy.Tôi không trách chị ta vì mẹ chị ta bị bệnh. Nếu đó thực sự là lý do của tất thảy những lừa gạt này thì tôi đã sẵn sàng tha thứ cho chị ta. Nhưng nó lại không đúng. Chị ta đã khôn khéo ngay từ 8 tuổi, lợi dụng bệnh tình của mẹ mình chen chân vào nhà tôi và sống dưới lốt một đứa con trai thất lạc. Quả là khôn khéo đến đáng sợ. Tất cả vì muốn cướp hết gia sản rồi nhìn chúng tôi sụp đổ sao? Không hổ là người thông minh! Làm tôi phải sợ hãi cả trí óc của cô ta, ngay từ khi nhỏ tuổi như vậy đã biết tính toán và che giấu tốt như vậy.Không chỉ có thế. Kể từ khi chị ta xuất hiện với tư cách là nữ. Huyền Phong luôn chỉ để ý đến chị ta. Mặc dù tôi quen biết anh ấy trước, cho dù tôi làm hết thảy mọi thứ để thu hút anh ấy thì anh ấy cũng không quan tâm tôi bằng một phần chị ta.Tình yêu của tôi trở nên thật nhỏ bé và hèn mọn. Tôi luôn luôn nhìn anh, nhưng anh vẫn cứ mãi dõi theo bóng hình của một cô gái tên là Lâm Anh.Tại sao chứ? Tôi đã tốt đến như vậy cơ mà. Vì sao ánh mắt của anh ấy nhìn tôi còn có sự chán ghét như vậy? Tôi rõ ràng không làm gì sai, tôi vẫn luôn dành hết tình cảm cho anh, nhưng anh lại không bao giờ muốn nhận lấy nó.Vì sao anh lại đau lòng khi chị ta là em gái anh? Vì sao anh vẫn còn có thể giữ lại tình cảm với một người vốn là em gái của anh chứ? Vì sao anh luôn không quay đầu lại nhìn em? Vì sao… em yêu anh nhiều như vậy lại không bằng cả một câu nói của người kia cho dù là phũ phàng với anh?Cho nên, giờ phút này, dù bản thân đã không thoát khỏi chốn ngục tù nhưng em vẫn không hối hận vì đã làm việc đó. Đâm chị ta một nhát còn quá nhẹ nhàng đối với chị ta. Chị ta lừa gạt nhiều người như vậy nhưng cuối cùng lại được tha thứ. Chị ta còn cướp anh khỏi em. Em thật sự rất hối tiếc vì còn chưa rạch nát gương mặt ấy của chị ta. Còn nữa, tại sao chị ta còn chưa chết vậy? Tại sao cuối cùng vẫn là chị ta hạnh phúc? Em cũng đâu làm gì để nhận lấy kết cục cửa nát nhà tan thế này? Em không hề có lỗi gì cả, có một người anh trai như vậy, bị hại đến đường cùng phải mưu sát người cũng là có tội sao?Em không cam lòng. Nhưng mà… em thật sự rất muốn ở kiếp sau không còn phải dính dáng gì đến chị ta nữa. Cũng cầu mong rằng em sẽ gặp được một người xứng đáng hơn… chứ không phải anh nữa…
Mãi cho đến lúc chị ta tự thú nhận rằng chị ta là con gái, lại không phải là người của Lâm gia trước mặt công chúng thì tôi mới dám tin rằng bản thân mình đã bị lừa. Bị lừa trắng trợn nhưng vẫn ngây thơ tin tưởng.
Lần đầu gặp, tôi không ghét chị ta, chỉ khó chịu vì mình đột ngột có người anh trai hơn hẳn một tuổi. Vì người anh đó mà cha mẹ tôi đã cãi nhau một trận lớn. Mặc dù cũng có lần tôi vô tình thấy họ cãi nhau nhưng họ cũng không dám làm ầm ĩ trước mặt tôi hay người ngoài. Ấy vậy mà hôm đó hai người cãi nhau ngay trước mặt người làm mà không kiêng nể gì.
Chị ta đóng giả anh trai rất rốt, rất hoàn hảo, khiến cho tôi lẫn mọi người đều mù quáng mà tin tưởng, mà tôn sùng chị ta. Cái cảm giác lừa được mọi người đó, chắc là thích thú lắm ha?
Tôi đã nghĩ, tại sao không tiếp tục đóng cho hết vai của một Lâm Kỳ Anh hoàn hảo đi? Làm một anh trai tốt gìn giữ cái gia đình này, không được sao? Vì cớ gì cuối cùng lại phá hủy đi hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi?
Chị ta đã từng là người mà tôi ngưỡng mộ. Học giỏi, tài năng, lại còn là anh trai của tôi. Chị ta đã từng dạy tôi làm thế nào để trở thành một vị tiểu thư danh giá của một gia đình giàu có, từng hướng tôi đến tính cách chân thật tin tưởng người như thế này. Cuối cùng chính chị ta lại là người lừa dối tôi hết thảy.
Tôi không trách chị ta vì mẹ chị ta bị bệnh. Nếu đó thực sự là lý do của tất thảy những lừa gạt này thì tôi đã sẵn sàng tha thứ cho chị ta. Nhưng nó lại không đúng. Chị ta đã khôn khéo ngay từ 8 tuổi, lợi dụng bệnh tình của mẹ mình chen chân vào nhà tôi và sống dưới lốt một đứa con trai thất lạc. Quả là khôn khéo đến đáng sợ.
Tất cả vì muốn cướp hết gia sản rồi nhìn chúng tôi sụp đổ sao? Không hổ là người thông minh! Làm tôi phải sợ hãi cả trí óc của cô ta, ngay từ khi nhỏ tuổi như vậy đã biết tính toán và che giấu tốt như vậy.
Không chỉ có thế. Kể từ khi chị ta xuất hiện với tư cách là nữ. Huyền Phong luôn chỉ để ý đến chị ta. Mặc dù tôi quen biết anh ấy trước, cho dù tôi làm hết thảy mọi thứ để thu hút anh ấy thì anh ấy cũng không quan tâm tôi bằng một phần chị ta.
Tình yêu của tôi trở nên thật nhỏ bé và hèn mọn. Tôi luôn luôn nhìn anh, nhưng anh vẫn cứ mãi dõi theo bóng hình của một cô gái tên là Lâm Anh.
Tại sao chứ? Tôi đã tốt đến như vậy cơ mà. Vì sao ánh mắt của anh ấy nhìn tôi còn có sự chán ghét như vậy? Tôi rõ ràng không làm gì sai, tôi vẫn luôn dành hết tình cảm cho anh, nhưng anh lại không bao giờ muốn nhận lấy nó.
Vì sao anh lại đau lòng khi chị ta là em gái anh? Vì sao anh vẫn còn có thể giữ lại tình cảm với một người vốn là em gái của anh chứ? Vì sao anh luôn không quay đầu lại nhìn em? Vì sao… em yêu anh nhiều như vậy lại không bằng cả một câu nói của người kia cho dù là phũ phàng với anh?
Cho nên, giờ phút này, dù bản thân đã không thoát khỏi chốn ngục tù nhưng em vẫn không hối hận vì đã làm việc đó. Đâm chị ta một nhát còn quá nhẹ nhàng đối với chị ta. Chị ta lừa gạt nhiều người như vậy nhưng cuối cùng lại được tha thứ. Chị ta còn cướp anh khỏi em.
Em thật sự rất hối tiếc vì còn chưa rạch nát gương mặt ấy của chị ta. Còn nữa, tại sao chị ta còn chưa chết vậy? Tại sao cuối cùng vẫn là chị ta hạnh phúc? Em cũng đâu làm gì để nhận lấy kết cục cửa nát nhà tan thế này? Em không hề có lỗi gì cả, có một người anh trai như vậy, bị hại đến đường cùng phải mưu sát người cũng là có tội sao?
Em không cam lòng. Nhưng mà… em thật sự rất muốn ở kiếp sau không còn phải dính dáng gì đến chị ta nữa. Cũng cầu mong rằng em sẽ gặp được một người xứng đáng hơn… chứ không phải anh nữa…
Giống Như Một Giấc MộngTác giả: Hạ Tử DuTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhChuyện đến nước như thế này rồi, cô có thể làm gì đây? “Nghiệt chủng, mày cút ra khỏi căn nhà của tao ngay! Mày một chút cũng không giống con người! Mày là cầm thú!” Bà ta vừa la hét, vừa đánh túi bụi vào người cô. Đánh mệt rồi, bà ta còn tát cho cô mấy bạt tai, dấu năm ngón tay thật chói mắt lưu lại trên mặt cô làm cho cô vô cùng muốn tát lại cho mụ đàn bà điên này mấy cái. Khi bà ta đã mệt đến thở hổn hển, cô lau khóe miệng đầy tơ máu, gắng gượng đứng dậy. Cơ thể cô còn chưa đứng vững đã bị một lực không hề nhỏ đẩy ngã. Thân thể cô nặng nề chạm đất, tay đau đớn vô lực nâng người dậy lần nữa. “Ha ha! Mày nhìn thật không khác gì một con chó. Sủa lên một tiếng cho tao nghe xem nào!” Cô bị người ta ấn đầu xuống đất. Bất chợt lòng căm hận hóa thành sức mạnh. Cô lôi kéo bàn tay kia xuống khỏi đầu mình, ngoan độc cắn xuống. Chủ nhân của bàn tay kia hét thảm nhưng cô đâu dễ gì buông tha. Cô vẫn càng cắn càng hăng máu, cho đến khi trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi cô mới nhả ra. Khẽ… Mãi cho đến lúc chị ta tự thú nhận rằng chị ta là con gái, lại không phải là người của Lâm gia trước mặt công chúng thì tôi mới dám tin rằng bản thân mình đã bị lừa. Bị lừa trắng trợn nhưng vẫn ngây thơ tin tưởng.Lần đầu gặp, tôi không ghét chị ta, chỉ khó chịu vì mình đột ngột có người anh trai hơn hẳn một tuổi. Vì người anh đó mà cha mẹ tôi đã cãi nhau một trận lớn. Mặc dù cũng có lần tôi vô tình thấy họ cãi nhau nhưng họ cũng không dám làm ầm ĩ trước mặt tôi hay người ngoài. Ấy vậy mà hôm đó hai người cãi nhau ngay trước mặt người làm mà không kiêng nể gì.Chị ta đóng giả anh trai rất rốt, rất hoàn hảo, khiến cho tôi lẫn mọi người đều mù quáng mà tin tưởng, mà tôn sùng chị ta. Cái cảm giác lừa được mọi người đó, chắc là thích thú lắm ha?Tôi đã nghĩ, tại sao không tiếp tục đóng cho hết vai của một Lâm Kỳ Anh hoàn hảo đi? Làm một anh trai tốt gìn giữ cái gia đình này, không được sao? Vì cớ gì cuối cùng lại phá hủy đi hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi?Chị ta đã từng là người mà tôi ngưỡng mộ. Học giỏi, tài năng, lại còn là anh trai của tôi. Chị ta đã từng dạy tôi làm thế nào để trở thành một vị tiểu thư danh giá của một gia đình giàu có, từng hướng tôi đến tính cách chân thật tin tưởng người như thế này. Cuối cùng chính chị ta lại là người lừa dối tôi hết thảy.Tôi không trách chị ta vì mẹ chị ta bị bệnh. Nếu đó thực sự là lý do của tất thảy những lừa gạt này thì tôi đã sẵn sàng tha thứ cho chị ta. Nhưng nó lại không đúng. Chị ta đã khôn khéo ngay từ 8 tuổi, lợi dụng bệnh tình của mẹ mình chen chân vào nhà tôi và sống dưới lốt một đứa con trai thất lạc. Quả là khôn khéo đến đáng sợ. Tất cả vì muốn cướp hết gia sản rồi nhìn chúng tôi sụp đổ sao? Không hổ là người thông minh! Làm tôi phải sợ hãi cả trí óc của cô ta, ngay từ khi nhỏ tuổi như vậy đã biết tính toán và che giấu tốt như vậy.Không chỉ có thế. Kể từ khi chị ta xuất hiện với tư cách là nữ. Huyền Phong luôn chỉ để ý đến chị ta. Mặc dù tôi quen biết anh ấy trước, cho dù tôi làm hết thảy mọi thứ để thu hút anh ấy thì anh ấy cũng không quan tâm tôi bằng một phần chị ta.Tình yêu của tôi trở nên thật nhỏ bé và hèn mọn. Tôi luôn luôn nhìn anh, nhưng anh vẫn cứ mãi dõi theo bóng hình của một cô gái tên là Lâm Anh.Tại sao chứ? Tôi đã tốt đến như vậy cơ mà. Vì sao ánh mắt của anh ấy nhìn tôi còn có sự chán ghét như vậy? Tôi rõ ràng không làm gì sai, tôi vẫn luôn dành hết tình cảm cho anh, nhưng anh lại không bao giờ muốn nhận lấy nó.Vì sao anh lại đau lòng khi chị ta là em gái anh? Vì sao anh vẫn còn có thể giữ lại tình cảm với một người vốn là em gái của anh chứ? Vì sao anh luôn không quay đầu lại nhìn em? Vì sao… em yêu anh nhiều như vậy lại không bằng cả một câu nói của người kia cho dù là phũ phàng với anh?Cho nên, giờ phút này, dù bản thân đã không thoát khỏi chốn ngục tù nhưng em vẫn không hối hận vì đã làm việc đó. Đâm chị ta một nhát còn quá nhẹ nhàng đối với chị ta. Chị ta lừa gạt nhiều người như vậy nhưng cuối cùng lại được tha thứ. Chị ta còn cướp anh khỏi em. Em thật sự rất hối tiếc vì còn chưa rạch nát gương mặt ấy của chị ta. Còn nữa, tại sao chị ta còn chưa chết vậy? Tại sao cuối cùng vẫn là chị ta hạnh phúc? Em cũng đâu làm gì để nhận lấy kết cục cửa nát nhà tan thế này? Em không hề có lỗi gì cả, có một người anh trai như vậy, bị hại đến đường cùng phải mưu sát người cũng là có tội sao?Em không cam lòng. Nhưng mà… em thật sự rất muốn ở kiếp sau không còn phải dính dáng gì đến chị ta nữa. Cũng cầu mong rằng em sẽ gặp được một người xứng đáng hơn… chứ không phải anh nữa…