Edit: Vi Đối với du học sinh ở nước ngoài mà nói thì việc tìm bạn thuê phòng là một việc có mức độ khốn khổ và vật vã được xếp hạng cao hơn cả chết. Bây giờ bản thân tôi cũng đang rơi vào cái khốn khổ đó. Hồi năm nhất đại học, tôi có ở trong một phòng trọ, bên kia đường là một đám người Canada, đúng là đêm đêm sênh ca, quỷ ma gào rú, cảnh sát không tới thì không ngừng. Tôi rất thính ngủ, thuộc vào loại ban đêm hàng xóm bên cạnh đánh rắm cũng có thể tỉnh dậy, vì lẽ đó, tôi chỉ trụ được một học kì rồi lập tức rút lui, đổi sang một nhà trọ cao cấp cách trường ba dãy phố. Thuê nhà chung với tôi là một đàn anh học năm tư, tên Allen, người Quảng Châu, hết lòng tin rằng các loại canh có thể kéo dài tuổi thọ. Tuy thỉnh thoảng anh ấy thức rất khuya nhưng may là cách âm trong nhà tốt, tôi không thấy ồn ào, hơn nữa, mỗi khi anh ấy chơi game xong sẽ nấu canh, tôi cũng được chia cho một bát, thế nên tôi cảm động đến rơi nước mắt vì thói quen này, cũng dần dần quen với cuộc sống như thế, mỗi ngày…
Tác giả: