Lúc thằng nhóc Thẩm Vị này đứng trước cửa nhà tôi, tôi thật sự thiếu chút nữa là không nhịn giơ chiếc muôi trong tay lên đập vào khuôn mặt họa thủy kia. “Tại sao cậu đã về rồi?”. “Nghe nói chị rơi vào con đường tiểu tam, tôi đây là đặc biệt chạy tới cứu chị.” Thẩm Vị trước sau như một, lúc nào cũng cà lơ phất phơ. Cậu ta vòng qua tôi, kéo vali đi thẳng vào bên trong. Tôi hung hăng đóng sầm cánh cửa lại, nhét chiếc muôi vào trong lòng thằng nhóc Thẩm Vị đang dang rộng hai cánh tay làm tư thế ôm: “Đi nấu cơm cho tôi!” Thẩm Vị bĩu môi, ôm vẻ mặt không tình nguyện đi tới phòng bếp. Tôi cởi tạp dề ra, ngồi vào ghế sa lon: “Nghiêm chỉnh mà nói, cậu đang ngây ngô ở nước ngoài rất tốt mà, trở về đây làm gì?” “Không phải Thẩm Đạo mới lên sơ trung sao, ba mẹ tôi bảo tôi về đây chăm sóc nó.” Tiếng nói chuyện của Thẩm Vị xen lẫn trong tiếng dầu sôi và tiếng xào rau, dù sao cũng rất có mùi vị hiền huệ của người chồng giỏi nấu nướng trong gia đình. “Chú và dì không có thời gian sao?” “…” Không có…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...