Edit: Hắc Phượng Hoàng Quan Tố Y đang ngồi ở trong lương đình bóng cây xanh biếc vờn quanh, hai nha hoàn đứng ở hai bên trái phải, thỉnh thoảng đưa một cành hoa hoặc một cây kéo. Màn trúc bị gió nhẹ thổi qua đung đưa, khắp bên ngoài là tà dương và cành lá héo úa, mùa thu đến rồi. “Phu nhân, đại công tử đến đây, hắn muốn gặp ngài.” Tiếng bước chân dồn dập của vị vú già trung niên quấy rầy yên tĩnh nơi này. Quan Tố Y ngẩn người, khuôn mặt điềm đạm lộ vẻ hoảng hốt, như đang cố nhớ lại “Đại công tử” trong miệng phụ nhân đến cùng là ai. Một lát sau, nàng nhíu mi, thong thả mà lại quyết tuyệt phun ra hai chữ, “Không gặp.” Vú già muốn nói lại thôi, nhưng cũng biết bản tínhphu nhân ngoan cố, cực có chủ trương, nói không gặp thì nhất định là không gặp. Nhưng nơi này chính là một chỗ hẻo lánh của Triệu gia, chỉ có gia nô hoặc nữ quyến phạm vào sai mới có thể bị sung quân tới đây, cuộc sống kham khổ vô cùng, làm sao so được với Yến kinh phồn hoa giàu có và đông đúc? Vú già muốn về chủ trạch lại…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...