Tác giả:

Bùi Ngọc Kiều từ sau khi tỉnh lại, không hề nói câu nào. Trong Vọng Xuân uyển, vài nhóm người đến đến đi đi, hoặc là lo lắng, hoặc là xem náo nhiệt, nhưng đối với đại đa số người trong phủ mà nói, việc này không quan trọng. Bởi vì ai cũng biết trưởng nữ Đông Bình Hầu phủ là một đứa ngốc, từ nhỏ ngu dốt, không giống hài tử khác ba bốn tuổi biết lễ nghĩa, bảy tám tuổi biết đọc biết viết. Bùi Ngọc Kiều mãi đến năm chín tuổi mới hiểu chuyện, năm nay vừa mới mười lăm, tuy là trời sinh bộ dáng không tầm thường, thế nhưng không có sở trường gì. Đi ra ngoài cửa, mọi người trước mặt không nói, sau lưng chỉ nói Bùi gia đáng thương. Cho nên, một đứa trẻ ngốc như vậy, dù là vấp ngã một lần, có ngốc thêm một ít, dường như cũng không làm sao. Nhưng mà, dù những người kia không quan tâm, nô tỳ bên người nàng đã vội tức giận đau lòng. Trúc Linh liên tục để kim đâm vào tay, thở dài đem đế giày bỏ xuống đi tới. Dùng ngọc câu (*) vén màn che thêu phù dung hoa màu hạnh, nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Bùi…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...