La San bước ra khỏi sân bay, cái nắng gay gắt của tháng 7 tấp thẳng vào mặt nhưng cô chẳng buồn chú ý. Công việc bề bộn khiến cô không ngủ đủ suốt mấy ngày nay, khó khăn lắm cô mới có thể hoàn thành xong công việc tại Singapore mà trở về nước, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến những thứ đang chờ đón mình ở nhà thì cô chỉ muốn quay trở lại Singapore ngay lập tức cho xong. Sân bay người đến kẻ đi, ồn ào và tấp nập thế nhưng mọi người ai ai cũng chú ý đến cô gái đang đứng tại đại sảnh kia. Mặc dù từ khi còn nhỏ, La San đi đến đâu cũng được người ta chú ý, đến bây giờ cô đã trở nên miễn dịch dần với những ánh nhìn soi mói kia, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể xem nhẹ nó. Ai mà có thể thản nhiên đứng im cho người khác bàn tàn mà không hề thay đổi sắc mặt chứ, chắc chỉ có vị băng sơn nhà cô mà thôi. Nghĩ đến người đó cô càng thêm đau đầu, không biết việc cô chờ nửa tiếng mà không bắt được taxi có phải là may mắn hay không nữa. Đang thất thần suy nghĩ lung tung, chợt có người nắm lấy…
Tác giả: