Sương khói mông lung mờ ảo che hết tầm nhìn. Cố lắm người ta mới nghe được cuộc nói chuyện của hai người, như có như không. “Ngươi có phải Tử Linh Mộng Cơ không?” Giọng nói nghe thanh nhã, không có gì đặc biệt nhưng lại khiến người ta muốn nghe mãi. Có người đáp lại, thật khẽ: “Đúng vậy.” “Ta muốn ngươi dệt cho ta ba giấc mộng ứng với ba kiếp của chàng.” Nàng dừng lại, hình như đang cười. “Đúng, là mộng tình. Ngươi không cần thay đổi gì nhiều, chỉ cần khiến chàng yêu ta mà thôi.” Người kia lưỡng lự rồi nói: “Nhưng ngài sẽ không nhớ bất kì điều gì đâu. Hơn nữa, mọi việc diễn ra trong mộng là theo ý trời, bản thân ta cũng chẳng thể can thiệp hết.” “Không sao, chúng ta bắt đầu thôi.” “Tên hai người là?” “Tịch Nhan, Vô Ưu.” Tên Vô Ưu được thốt lên chứa bao yêu thương, dịu dàng. “Ngài sẽ phải trả cho ta nước mắt để dệt mộng.” “Được.” “Ngài sẽ không bao giờ khóc ra nước mắt nữa.” Cô gái tiếp tục cảnh báo. “Không sao.” … Mở mắt ra, thứ đầu tiên Tịch Nhan nhìn thấy là một gương mặt lạnh lùng…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...