Sở Nguyệt nhìn quỷ sai cúi đầu khom lưng phía trước, nhíu mày. “Tiên cô lần này nhất định phải cứu cứu ta!” – Quỷ sai khóc lóc nức nở, còn kém quỳ xuống khẩn cầu. “Chuyện gì?” “Còn không phải bởi đám tân quỷ kia, bọn họ chiếm lĩnh cầu Nại Hà, không chịu đi đầu thai.” – Quỷ sai cả giận nói. “Những cái...Quỷ hồn kia vì sao không chịu đi đầu thai?” – Sở Nguyệt hỏi. “Bọn họ phải đợi tên bạo quân kia chết, tìm hắn báo thù.” – Quỷ sai nói. “Bạo quân?” “Đúng vậy, hiện tại tên bạo quân ở Nhân giới quả thật ngàn năm có một. Hắn tại vị ba năm, địa phủ liền có thêm mười vạn cái oan hồn.” – Quỷ sai mặt ủ mày chau nói. “Vậy thì chờ.” “Nhưng là cái kia bạo quân... dương thọ hắn còn đến 10 năm a!” – Quỷ sai khóc lóc kể lể. Sở Nguyệt trầm mặc không nói. “Tiên cô, lần này nhất định phải giúp giúp ta, bằng không Quỷ Vương đại nhân sẽ đem ta cách chức! Ô ô ô...” – Quỷ sai đều đã muốn quỳ xuống ôm đùi Sở Nguyệt. “...” Nếu không phải nợ Quỷ sai một phần tình, Sở Nguyệt thật không nghĩ tiếp nhận cái cục…
Tác giả: