“-Nghiễm Nghiễm! Mẹ mày nuôi dưỡng mày 26 năm trời, xem như mày không thương mẹ, mày c*̃ng phải thương phí cơm áo gạo tiền 26 năm qua chứ! Nhìn xem, nhìn xem, bạn bè mày đứa muộn nhất c*̃ng sắp lấy chồng rồi, sao mày tới mảnh tình vắt vai còn chưa có hả?” Tôi thờ ơ gắp rau bỏ vào miệng. Hầy, mẫu nhân đại nhân quả thực công lực cao siêu. Hễ tới bữa cơm là sẽ nói về vấn đề dựng vợ gả chồng này, hơn nữa còn nói theo rất nhiều rất nhiều cách. Giả như giận giữ trách mắng như vừa rồi. Lại có: “-Nghiễm Nghiễm à, coi như mẹ xin con được không? Con không câu được cá tới cửa thì c*̃ng nên chủ động đi xem mắt đi...Con bé Hứa Diệp tới thiệp đỏ c*̃ng gửi tới tận cửa rồi...Ông nó ơi, ông xem con gái ông này...Tôi khổ quá...Bao giờ con rể tôi mới xuất hiện đây ông ơi...Huhuhu...” Nhìn mẹ tôi chấm nước mắt ngắn dài, sụt sịt mấy tiếng, tôi ngao ngán thở hắt. Cuối c*̀ng đành…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...