“Hàn Thanh Dao bị hành hạ nửa sống nửa chết nằm trên đất, nước mắt từng giọt, từng giọt như hạt châu không ngừng rơi xuống. Trách ai được đây? Chỉ có thể trách cô! Trách cô quá yêu hắn! “Lâm Khinh Vũ, em yêu anh đến vậy, tại sao anh lại chưa từng liếc mắt nhìn em? Tại sao, trong mắt anh, chỉ có Tang Du. Em thua cô ấy ở điểm nào chứ?” Hàn Thanh Dao co chặt cơ thể trên nền đất lạnh, thì thào tự hỏi. Cô nhớ tới lần đầu gặp hắn, hắn nho nhã, lễ độ. Hắn đối với cô thật tốt. Trong căn nhà tràn ngập lạnh lẽo chỉ có ánh mắt oán độc của mẹ kế cùng sự bất mãn của cha, hắn là tia ấm áp duy nhất sưởi ấm cả cuộc đời cô. Nhưng rồi, tia ấm áp duy nhất ấy cũng bỏ cô mà đi. Hàn Thanh Dao thực hối hận, vì cái gì khi ấy lại không ngăn cản ánh mắt hắn? Để hắn nhìn về phía Tang Du. Một ánh mắt, nhất kiến chung tình. Hàn Thanh Dao cười thật to. Hay cho một câu nhất kiến chung tình. Cô theo hắn ba năm, yêu hắn ba năm, trao cho hắn ba năm tuổi xuân, lại không bằng ngón tay của Tang Du. Tất cả cũng chỉ là vì…
Tác giả: