Đối với Nghiêm Bách Tông mà nói, Kỳ Lương Tần giống như một gốc hoa anh túc nuôi trong nhà kính cách vách, có một ngày trời ấm, hàng xóm xốc một góc màng plastic lên thông khí, trong lúc vô tình bị hắn nhìn thấy, đóa hoa anh túc vừa mới nở rộ trong nhà kính, có đóa hoa xinh đẹp như anh túc dại, lại có nh** h** mềm mại. Hắn không dám ăn, bởi vì không thuộc về hắn, nhưng nó lại luôn lắc lư nhộn nhạo trước mặt hắn, phất phơ cánh hoa diễm lệ mà lại yêu kiều e thẹn của nó. Hắn lựa chọn không nhìn, hương khí của cây anh túc lại ngăn không được. Hương khí thông qua đường hô hấp hít vào, lại từ thần kinh phản xạ đến đầu óc của hắn. Bản thân mùi hương anh túc cũng không có chỗ xấu, chỉ có điều hít vào quá nhiều, làm cho thần kinh tê liệt, vỏ đại não xuất hiện kh*** c*m sung sướng không thể khống chế, khiến hắn nghiện. Kỳ Lương Tần có độc. Kỳ Lương Tần rất yêu Nghiêm Bách Tông, hoặc nói là si mê, tham lam mê luyến như kẻ nghiện thuốc đối với thuốc phiện, như người trong sa mạc đang run rẩy mở…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...