Sáng chủ nhật, trời nắng nhẹ, không khí thoáng đãng, dễ chịu vô cùng. Thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua khiến con người ta càng thêm khoan khoái. Đáng lẽ ra vào giờ này, với cái thời tiết này, tôi đang say giấc nồng trên chiếc giường yêu quý của mình thì lại bị gọi đi họp, chào đón trưởng phòng mới được chuyển tới. Tôi uể oải ngáp dài, rồi vừa đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ vừa lướt lướt điện thoại đọc tin tức buổi sáng. “ Trần Bảo An khoe sắc rạng ngời trong buổi triển lãm thời trang SJ” Tôi đặt tách cà phê xuống bàn, chậm rãi quay lưng lại, nhìn thẳng vào tấm gương ở phòng khách. Tôi tên là Trần Bảo An. ~ ~ ~ - An! Cô lại tới muộn rồi. Trưởng phòng sắp tới rồi đó, không nhanh nhẹn lên mà để lại ấn tượng xấu trong trưởng phòng là không ổn đâu. Tôi thở hổn hển chạy về bàn, vừa vào tới cửa đã bị bà cô già giáo huấn cho một bài. Căn bản là do chiếc xe yêu quý của tôi, tới ngay giờ khắc quan trọng thì bị “bệnh”? Muộn giờ tới nơi rồi nhưng vì giá cước taxi quá đắt mà…
Tác giả: