Tác giả:

Ngoài cửa sổ có mấy cành hoa hải đường đỏ rực, xa gần có hoa lê trắng như tuyết trải khắp khe núi, tôi cầm lên một quyển thơ, dựa người vào tay vịn rồi giả bộ phân tích, gió thổi tới, trang sách bay bay, quần áo màu trắng cũng tung bay. Cảnh giai nhân tựa vào tay vịn đọc sách đẹp như thế khiến các tiểu hòa thượng trong chùa ngẩn ngơ cả người. Tên hòa thượng đang xem tranh xuân cung đồ* cạnh tôi nói: “Nghe nói tri phủ mới nhậm chức rất nhiều mưu mô, mới có hơn chục ngày mà đã bắt được thủ lĩnh bọn cướp trên núi Tây Nguyên rồi, liệu tiểu thư có nên đóng cửa nghỉ ngơi không hành nghề nữa?” * Sách ảnh về chuyện phòng the ngày xưa Tôi che miệng cười: “Sợ gì hắn, mấy kẻ kia đều là tình nguyện cho tôi tiền mà.” Đang nói chuyện thì Thúy Hoa hối hả chạy vào từ sân trước: “Bà chủ, bà chủ! Có hàng! Lần này là hàng xịn!” Tôi lườm cô ấy một cái, nói nhẹ nhàng: “Em gọi tôi là gì?” “Ấy!” Cô ta vội giấu vẻ lừa đảo đi, bắt đầu giả vờ: “Tiểu thư, có khách quý đến thăm, lại là một thư sinh đường xa lên…

Chương 9: Phần kết

Hàng Này Khó XơiTác giả: Vĩnh Quắc HạnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNgoài cửa sổ có mấy cành hoa hải đường đỏ rực, xa gần có hoa lê trắng như tuyết trải khắp khe núi, tôi cầm lên một quyển thơ, dựa người vào tay vịn rồi giả bộ phân tích, gió thổi tới, trang sách bay bay, quần áo màu trắng cũng tung bay. Cảnh giai nhân tựa vào tay vịn đọc sách đẹp như thế khiến các tiểu hòa thượng trong chùa ngẩn ngơ cả người. Tên hòa thượng đang xem tranh xuân cung đồ* cạnh tôi nói: “Nghe nói tri phủ mới nhậm chức rất nhiều mưu mô, mới có hơn chục ngày mà đã bắt được thủ lĩnh bọn cướp trên núi Tây Nguyên rồi, liệu tiểu thư có nên đóng cửa nghỉ ngơi không hành nghề nữa?” * Sách ảnh về chuyện phòng the ngày xưa Tôi che miệng cười: “Sợ gì hắn, mấy kẻ kia đều là tình nguyện cho tôi tiền mà.” Đang nói chuyện thì Thúy Hoa hối hả chạy vào từ sân trước: “Bà chủ, bà chủ! Có hàng! Lần này là hàng xịn!” Tôi lườm cô ấy một cái, nói nhẹ nhàng: “Em gọi tôi là gì?” “Ấy!” Cô ta vội giấu vẻ lừa đảo đi, bắt đầu giả vờ: “Tiểu thư, có khách quý đến thăm, lại là một thư sinh đường xa lên… Sau đó người ta dần lưu truyền rằng vùng này có hai nàng “Viện”, dung mạo xinh đẹp, có đức có hạnh, một người là chị em của Đỗ đại nguyên soái, gả cho tri phủ đại nhân, một người là con gái của Lý thừa tướng triều trước, gả cho Đỗ đại nguyên soái...Dường như đêm gió xuân về lại,Ngàn vạn hoa lê nở rộn ràng...Tri phủ phu nhân và Lý Viện Viện thật cùng lên Phổ Đà tự làm lễ tạ cầu phúc, Lý Viện Viện hỏi: “Lúc đầu vì sao tri phủ đại nhân lại nhận nhầm tỷ là muội?”Tri phủ phu nhân nhìn những bông hoa lê nở đầy đầu cành, nháy mắt cười: “Hôm đó tỷ thấy hoa này đang nở rộ, ngắt vài bông cài lên đầu, thế là Cố Hoa thấy tỷ liền hỏi, cô nương là Lý tiểu thư đang chịu tang à?”Lý Viện Viện cười khúc khích: “Sau đó thì sao?”“Sau đó tỷ bực mình, không thèm để ý đến huynh ấy, rồi bỏ đi.”Lý Viện Viện cười tới mức mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Nhưng dù gì muội vẫn là bà mối của hai người, sau khi bé sinh ra phải gọi muội là nghĩa mẫu.” Cô chỉ vào bụng hơi nhô lên cuả tri phủ phu nhân, cười hạnh phúc.Ngày đó tri phủ đại nhân đứng ôm cây đợi thỏ ở cừa sau tự, định bắt kẻ lừa gạt trong giang hồ, chợt gặp một cô nương xinh đẹp duyên dáng chạy ra từ trong tự, quần áo trắng tinh không nhiễm chút bụi, tóc đen nhánh tung bay, mấy bông hoa lê cài trên tóc tôn lên làn da trắng ngọc của cô. Hắn ngẩn người, bỗng nghĩ, nếu cô nương này là kẻ lừa đảo đó thì hắn cũng tình nguyện bị lừa...Mà là, bị lừa cả đời...The End

Sau đó người ta dần lưu truyền rằng vùng này có hai nàng “Viện”, dung mạo xinh đẹp, có đức có hạnh, một người là chị em của Đỗ đại nguyên soái, gả cho tri phủ đại nhân, một người là con gái của Lý thừa tướng triều trước, gả cho Đỗ đại nguyên soái...

Dường như đêm gió xuân về lại,

Ngàn vạn hoa lê nở rộn ràng...

Tri phủ phu nhân và Lý Viện Viện thật cùng lên Phổ Đà tự làm lễ tạ cầu phúc, Lý Viện Viện hỏi: “Lúc đầu vì sao tri phủ đại nhân lại nhận nhầm tỷ là muội?”

Tri phủ phu nhân nhìn những bông hoa lê nở đầy đầu cành, nháy mắt cười: “Hôm đó tỷ thấy hoa này đang nở rộ, ngắt vài bông cài lên đầu, thế là Cố Hoa thấy tỷ liền hỏi, cô nương là Lý tiểu thư đang chịu tang à?”

Lý Viện Viện cười khúc khích: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tỷ bực mình, không thèm để ý đến huynh ấy, rồi bỏ đi.”

Lý Viện Viện cười tới mức mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Nhưng dù gì muội vẫn là bà mối của hai người, sau khi bé sinh ra phải gọi muội là nghĩa mẫu.” Cô chỉ vào bụng hơi nhô lên cuả tri phủ phu nhân, cười hạnh phúc.

Ngày đó tri phủ đại nhân đứng ôm cây đợi thỏ ở cừa sau tự, định bắt kẻ lừa gạt trong giang hồ, chợt gặp một cô nương xinh đẹp duyên dáng chạy ra từ trong tự, quần áo trắng tinh không nhiễm chút bụi, tóc đen nhánh tung bay, mấy bông hoa lê cài trên tóc tôn lên làn da trắng ngọc của cô. Hắn ngẩn người, bỗng nghĩ, nếu cô nương này là kẻ lừa đảo đó thì hắn cũng tình nguyện bị lừa...

Mà là, bị lừa cả đời...

The End

Hàng Này Khó XơiTác giả: Vĩnh Quắc HạnTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhNgoài cửa sổ có mấy cành hoa hải đường đỏ rực, xa gần có hoa lê trắng như tuyết trải khắp khe núi, tôi cầm lên một quyển thơ, dựa người vào tay vịn rồi giả bộ phân tích, gió thổi tới, trang sách bay bay, quần áo màu trắng cũng tung bay. Cảnh giai nhân tựa vào tay vịn đọc sách đẹp như thế khiến các tiểu hòa thượng trong chùa ngẩn ngơ cả người. Tên hòa thượng đang xem tranh xuân cung đồ* cạnh tôi nói: “Nghe nói tri phủ mới nhậm chức rất nhiều mưu mô, mới có hơn chục ngày mà đã bắt được thủ lĩnh bọn cướp trên núi Tây Nguyên rồi, liệu tiểu thư có nên đóng cửa nghỉ ngơi không hành nghề nữa?” * Sách ảnh về chuyện phòng the ngày xưa Tôi che miệng cười: “Sợ gì hắn, mấy kẻ kia đều là tình nguyện cho tôi tiền mà.” Đang nói chuyện thì Thúy Hoa hối hả chạy vào từ sân trước: “Bà chủ, bà chủ! Có hàng! Lần này là hàng xịn!” Tôi lườm cô ấy một cái, nói nhẹ nhàng: “Em gọi tôi là gì?” “Ấy!” Cô ta vội giấu vẻ lừa đảo đi, bắt đầu giả vờ: “Tiểu thư, có khách quý đến thăm, lại là một thư sinh đường xa lên… Sau đó người ta dần lưu truyền rằng vùng này có hai nàng “Viện”, dung mạo xinh đẹp, có đức có hạnh, một người là chị em của Đỗ đại nguyên soái, gả cho tri phủ đại nhân, một người là con gái của Lý thừa tướng triều trước, gả cho Đỗ đại nguyên soái...Dường như đêm gió xuân về lại,Ngàn vạn hoa lê nở rộn ràng...Tri phủ phu nhân và Lý Viện Viện thật cùng lên Phổ Đà tự làm lễ tạ cầu phúc, Lý Viện Viện hỏi: “Lúc đầu vì sao tri phủ đại nhân lại nhận nhầm tỷ là muội?”Tri phủ phu nhân nhìn những bông hoa lê nở đầy đầu cành, nháy mắt cười: “Hôm đó tỷ thấy hoa này đang nở rộ, ngắt vài bông cài lên đầu, thế là Cố Hoa thấy tỷ liền hỏi, cô nương là Lý tiểu thư đang chịu tang à?”Lý Viện Viện cười khúc khích: “Sau đó thì sao?”“Sau đó tỷ bực mình, không thèm để ý đến huynh ấy, rồi bỏ đi.”Lý Viện Viện cười tới mức mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: “Nhưng dù gì muội vẫn là bà mối của hai người, sau khi bé sinh ra phải gọi muội là nghĩa mẫu.” Cô chỉ vào bụng hơi nhô lên cuả tri phủ phu nhân, cười hạnh phúc.Ngày đó tri phủ đại nhân đứng ôm cây đợi thỏ ở cừa sau tự, định bắt kẻ lừa gạt trong giang hồ, chợt gặp một cô nương xinh đẹp duyên dáng chạy ra từ trong tự, quần áo trắng tinh không nhiễm chút bụi, tóc đen nhánh tung bay, mấy bông hoa lê cài trên tóc tôn lên làn da trắng ngọc của cô. Hắn ngẩn người, bỗng nghĩ, nếu cô nương này là kẻ lừa đảo đó thì hắn cũng tình nguyện bị lừa...Mà là, bị lừa cả đời...The End

Chương 9: Phần kết