Tác giả:

Y Xảo bị âm thanh ồn ào xung quanh đánh thức, mơ màng mở mắt, không phải là cô giáo và các bạn đấy chứ, nàng trốn kĩ thế mà cũng tìm ra được sao? Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ liền giật mình phát hiện mình cư nhiên lại nằm trên mặt đất. Sau khi phủi sạch bụi đất bám trên quần áo, Y Xảo mới chậm rãi đứng dậy, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh. Qua cặp kính cận dày cộp, thành công che dấu biểu tình khiếp sợ, kinh ngạc của nàng lúc này. Vì sao mọi người xung quanh lại ăn mặc quái dị như này? Khung cảnh cũng thật kì lạ đi, rất cổ kính, rất phồn hoa, nhộn nhịp. Tuy đông người nhưng không khí vẫn rất trong lành. Trong khi Y Xảo ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ngó xung quanh thì mọi người cũng rất thức thời nhìn nàng với ánh mắt cổ quái như nhìn thấy UFO. Y Xảo mặc đồng phục trường, đầu tóc bù xù rối loạn, mắt đeo kính cận dày cộp che đi dung nhan vốn có, đằng sau lưng đeo một cái ba lô bự chảng. Trông y hệt một xú nha đầu vừa ngu vừa bẩn. ( Hạ Thảo: chẹp, xin lỗi Xảo tỷ, sau này đền cho tỷ sau nhoa…

Chương 2: Hai người vô gia cư

Nam Sủng Thần Bí, Mỹ Nhân... Cận ThịTác giả: Phùng Hạ ThảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngY Xảo bị âm thanh ồn ào xung quanh đánh thức, mơ màng mở mắt, không phải là cô giáo và các bạn đấy chứ, nàng trốn kĩ thế mà cũng tìm ra được sao? Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ liền giật mình phát hiện mình cư nhiên lại nằm trên mặt đất. Sau khi phủi sạch bụi đất bám trên quần áo, Y Xảo mới chậm rãi đứng dậy, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh. Qua cặp kính cận dày cộp, thành công che dấu biểu tình khiếp sợ, kinh ngạc của nàng lúc này. Vì sao mọi người xung quanh lại ăn mặc quái dị như này? Khung cảnh cũng thật kì lạ đi, rất cổ kính, rất phồn hoa, nhộn nhịp. Tuy đông người nhưng không khí vẫn rất trong lành. Trong khi Y Xảo ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ngó xung quanh thì mọi người cũng rất thức thời nhìn nàng với ánh mắt cổ quái như nhìn thấy UFO. Y Xảo mặc đồng phục trường, đầu tóc bù xù rối loạn, mắt đeo kính cận dày cộp che đi dung nhan vốn có, đằng sau lưng đeo một cái ba lô bự chảng. Trông y hệt một xú nha đầu vừa ngu vừa bẩn. ( Hạ Thảo: chẹp, xin lỗi Xảo tỷ, sau này đền cho tỷ sau nhoa… Một buổi sáng đã trôi qua, Y Xảo bụng biểu tình dữ dội quay qua nhìn nam tử bên cạnh, hỏi:-"Ngươi tên gì?"-"Lăng Tiêu Dao."- Hắn nhanh gọn trả lờiY Xảo gật đầu mấy cái, người cũng như tên a, "tiêu dao tự tại". Lại vừa giới thiệu vừa hỏi:-"Ta tên Trương Y Xảo. Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về?"-"Không có nhà."-Hắn bình thản đáp, tựa như đó là một điều hết sức bình thường vậy-"Ặc! Ngươi không có nhà sao? Vậy trên người có tiền không?"Hắn nghe nàng hỏi, nhẹ lắc đầu.Trương Y Xảo biểu tình đau khổ ngồi bệt xuống đất, chu miệng nhỏ lên gào khóc:-"Ta đói a!! Ta muốn ăn cơm!!! Ô Ô!!! Ta muốn ăn KFC, muốn ăn xúc xích nướng!!!!"Tiêu Dao trên đầu chảy xuống ba đường hắc tuyến, âm thầm kêu khổ trong lòng. Là ai đang yên đang lành lôi kéo, dụ dỗ hắn bỏ trốn a? Theo lý mà nói, hiện tại nàng là chủ tử của hắn, phải chăm lo cho đời sống của thuộc hạ nha, vì cớ gì nàng lại nhằm hắn ăn vạ đây? Thật hết chịu nổi nàng rồi!-"Đứng lên đi, ta đưa nàng đi kiếm đồ ăn."- Lăng Tiêu Dao bất lực quy hàng-"Không đi được, ngươi cõng ta đi!"- Y Xảo vươn tay trắng noãn lên quơ quơ trước mặt hắn-"Không cõng."- Hắn nhanh chóng cự tuyệt-"Vì sao?"- Nàng không phục hỏi-"Nam nữ thụ thụ bất tương thân."- Hắn ho khan một tiếng, giảng giải đạo lý "hoàng hoa khuê nữ"-"Nhưng ta với ngươi là quan hệ chủ - tớ trong sáng, ngươi có nghĩa vụ phục tùng ta. Mau mau, ta bẩn hết quần áo rồi!"Y Xảo nhanh chóng gạt lời hắn nói qua một bên, tóm tay áo hắn đứng dậy. Mà Lăng Tiêu Dao, trong bụng khổ sở một hồi, chó má a, lúc đó thế nào lại đi theo nàng cơ chứ. Bất quá vẫn ngoan ngoãn khom lưng đỡ lấy hai chân Y Xảo. Xúc cảm mềm mại, ấm áp mà hắn từ khi sinh ra chưa từng được nếm trải từ đằng sau lan tràn đến khắp nơi, trong lòng dâng lên một tư vị kì lạ mà ngay cả hắn cũng không biết là cái gì.-"Ngươi không có tiền mà, làm sao ăn?"- Y Xảo lúc này mới nhớ ra vấn đề cốt lõi, hỏi-"Ta sẽ từ từ nghĩ cách, cho dù sử dụng vài chiêu bài xấu xa nho nhỏ như nàng vừa rồi chẳng hạn."- Hắn châm chọc cười-"Cái gì mà "chiêu bài xấu xa nho nhỏ"? Đó là sự khôn ngoan trong cuộc sống đấy biết chưa!"- Y Xảo bực dọc sửa chữa-"Ừ, là sự khôn ngoan trong cuộc sống!"- Hắn ha hả cười ra tiếng, đápSuốt đoạn đường tiếp theo, hai người cũng không nói cái gì nữa, Lăng Tiêu Dao trầm mặc, Y Xảo cũng lặng thinh. Hắn đi một lát liền ra đến chợ, hai bên đường bày bán rất nhiều thức ăn nhưng lại không thể ăn, đó cũng là một loại đau khổ a~-"Y Xảo, đi xuống đi, ở đây đông người quá!"- Lăng Tiêu Dao khe khẽ gọi-"....."Một lúc lâu sau cũng không nghe tiếng trả lời, hắn nghi hoặc buông tay ra, nàng liền cứ như vậy rơi đánh "bịch" cái xuống đất.-"Ái ya! Là tên thô bạo, hỗn đản nào vứt ta xuống đất vậy?!"- Y Xảo bị đau, chu chéo kêuHắn khóe miệng giật giật, cố kiềm chế hỏa diễm đang bùng lên trong đầu. Nguyên văn là từ nãy tới giờ nàng hảo hảo đi tìm Chu Công đánh cờ trên lưng hắn a~ Tốt lắm, Trương Y Xảo nàng cũng thật biết hưởng thụ, thảo nào im lặng như vậy, thì ra là....-"Ơ...Ta xin lỗi mà, tại đói quá nên xỉu thôi..."- Sau khi hiểu rõ sự tình, Y Xảo áy náy giải thíchNhưng cái lý do ngớ ngẩn này người IQ cao như hắn sẽ tin sao? Lăng Tiêu Dao mặt không đổi sắc cấp cho nàng một cái ánh mắt coi thường. Trương Y Xảo phẫn nộ trừng lại hắn, nàng cũng chỉ là ngủ quên thôi mà, hơn nữa cũng đã xin lỗi rồi, hắn bất mãn cái gì? Đúng là đồ hẹp hòi. Tức giận không suy nghĩ liền mắng:-"Lưng của ngươi cũng không mềm mại gì đâu, cứng như đá, nằm lên còn muốn gãy xương của ta, hừ, ngươi còn không xin lỗi?"Hắn bị nàng mắng càng thêm tức giận, đã ngủ trên lưng hắn còn dám chê lưng hắn cứng như đá? Đâu ra cái loại nữ nhân làm người ta tức hộc máu này?!-"Tốt lắm! Nàng không muốn ăn cơm chứ gì? Chúng ta phân ly, từ nay mạng ai nấy lo!"Hắn lạnh nhạt quát, vung tay áo muốn bỏ điY Xảo cắn cắn môi, vì sao lúc đầu chỉ là ngủ gật một chút hiện tại lại biến thành cãi nhau to thế này?! Nàng tóm lấy tay áo hắn, lí nhí:-"Ta sai rồi, đừng bỏ rơi ta....Ta thực sợ hãi....Thực đói bụng...."Cảm thấy Lăng Tiêu Dao vẫn không động tâm, Y Xảo đành bồi thêm một câu:-"Thật ra lưng ngươi rất ấm áp."Không biết là hắn thật sự bị lời này làm cho rung động hay là cắn rứt lương tâm mà đột nhiên khoát tay, nói:-"Đi thôi!"Trương Y Xảo hớn hở đuổi theo sau, miệng nhỏ chu lên hỏi:-"Ngươi hết giận rồi hả?"-"Ta vốn không tức giận."- Hắn chống chế-"Nói dối..."- Nàng bĩu môiHắn xấu hổ ho khan:-"Còn nói nữa sẽ bỏ nàng."-"Được được, không nói nữa mà!"

Một buổi sáng đã trôi qua, Y Xảo bụng biểu tình dữ dội quay qua nhìn nam tử bên cạnh, hỏi:-"Ngươi tên gì?"

-"Lăng Tiêu Dao."- Hắn nhanh gọn trả lời

Y Xảo gật đầu mấy cái, người cũng như tên a, "tiêu dao tự tại". Lại vừa giới thiệu vừa hỏi:

-"Ta tên Trương Y Xảo. Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về?"

-"Không có nhà."-Hắn bình thản đáp, tựa như đó là một điều hết sức bình thường vậy

-"Ặc! Ngươi không có nhà sao? Vậy trên người có tiền không?"

Hắn nghe nàng hỏi, nhẹ lắc đầu.

Trương Y Xảo biểu tình đau khổ ngồi bệt xuống đất, chu miệng nhỏ lên gào khóc:

-"Ta đói a!! Ta muốn ăn cơm!!! Ô Ô!!! Ta muốn ăn KFC, muốn ăn xúc xích nướng!!!!"

Tiêu Dao trên đầu chảy xuống ba đường hắc tuyến, âm thầm kêu khổ trong lòng. Là ai đang yên đang lành lôi kéo, dụ dỗ hắn bỏ trốn a? Theo lý mà nói, hiện tại nàng là chủ tử của hắn, phải chăm lo cho đời sống của thuộc hạ nha, vì cớ gì nàng lại nhằm hắn ăn vạ đây? Thật hết chịu nổi nàng rồi!

-"Đứng lên đi, ta đưa nàng đi kiếm đồ ăn."- Lăng Tiêu Dao bất lực quy hàng

-"Không đi được, ngươi cõng ta đi!"- Y Xảo vươn tay trắng noãn lên quơ quơ trước mặt hắn

-"Không cõng."- Hắn nhanh chóng cự tuyệt

-"Vì sao?"- Nàng không phục hỏi

-"Nam nữ thụ thụ bất tương thân."- Hắn ho khan một tiếng, giảng giải đạo lý "hoàng hoa khuê nữ"

-"Nhưng ta với ngươi là quan hệ chủ - tớ trong sáng, ngươi có nghĩa vụ phục tùng ta. Mau mau, ta bẩn hết quần áo rồi!"

Y Xảo nhanh chóng gạt lời hắn nói qua một bên, tóm tay áo hắn đứng dậy. Mà Lăng Tiêu Dao, trong bụng khổ sở một hồi, chó má a, lúc đó thế nào lại đi theo nàng cơ chứ. Bất quá vẫn ngoan ngoãn khom lưng đỡ lấy hai chân Y Xảo. Xúc cảm mềm mại, ấm áp mà hắn từ khi sinh ra chưa từng được nếm trải từ đằng sau lan tràn đến khắp nơi, trong lòng dâng lên một tư vị kì lạ mà ngay cả hắn cũng không biết là cái gì.

-"Ngươi không có tiền mà, làm sao ăn?"- Y Xảo lúc này mới nhớ ra vấn đề cốt lõi, hỏi

-"Ta sẽ từ từ nghĩ cách, cho dù sử dụng vài chiêu bài xấu xa nho nhỏ như nàng vừa rồi chẳng hạn."- Hắn châm chọc cười

-"Cái gì mà "chiêu bài xấu xa nho nhỏ"? Đó là sự khôn ngoan trong cuộc sống đấy biết chưa!"- Y Xảo bực dọc sửa chữa

-"Ừ, là sự khôn ngoan trong cuộc sống!"- Hắn ha hả cười ra tiếng, đáp

Suốt đoạn đường tiếp theo, hai người cũng không nói cái gì nữa, Lăng Tiêu Dao trầm mặc, Y Xảo cũng lặng thinh. Hắn đi một lát liền ra đến chợ, hai bên đường bày bán rất nhiều thức ăn nhưng lại không thể ăn, đó cũng là một loại đau khổ a~

-"Y Xảo, đi xuống đi, ở đây đông người quá!"- Lăng Tiêu Dao khe khẽ gọi

-"....."

Một lúc lâu sau cũng không nghe tiếng trả lời, hắn nghi hoặc buông tay ra, nàng liền cứ như vậy rơi đánh "bịch" cái xuống đất.

-"Ái ya! Là tên thô bạo, hỗn đản nào vứt ta xuống đất vậy?!"- Y Xảo bị đau, chu chéo kêu

Hắn khóe miệng giật giật, cố kiềm chế hỏa diễm đang bùng lên trong đầu. Nguyên văn là từ nãy tới giờ nàng hảo hảo đi tìm Chu Công đánh cờ trên lưng hắn a~ Tốt lắm, Trương Y Xảo nàng cũng thật biết hưởng thụ, thảo nào im lặng như vậy, thì ra là....

-"Ơ...Ta xin lỗi mà, tại đói quá nên xỉu thôi..."- Sau khi hiểu rõ sự tình, Y Xảo áy náy giải thích

Nhưng cái lý do ngớ ngẩn này người IQ cao như hắn sẽ tin sao? Lăng Tiêu Dao mặt không đổi sắc cấp cho nàng một cái ánh mắt coi thường. Trương Y Xảo phẫn nộ trừng lại hắn, nàng cũng chỉ là ngủ quên thôi mà, hơn nữa cũng đã xin lỗi rồi, hắn bất mãn cái gì? Đúng là đồ hẹp hòi. Tức giận không suy nghĩ liền mắng:

-"Lưng của ngươi cũng không mềm mại gì đâu, cứng như đá, nằm lên còn muốn gãy xương của ta, hừ, ngươi còn không xin lỗi?"

Hắn bị nàng mắng càng thêm tức giận, đã ngủ trên lưng hắn còn dám chê lưng hắn cứng như đá? Đâu ra cái loại nữ nhân làm người ta tức hộc máu này?!

-"Tốt lắm! Nàng không muốn ăn cơm chứ gì? Chúng ta phân ly, từ nay mạng ai nấy lo!"

Hắn lạnh nhạt quát, vung tay áo muốn bỏ đi

Y Xảo cắn cắn môi, vì sao lúc đầu chỉ là ngủ gật một chút hiện tại lại biến thành cãi nhau to thế này?! Nàng tóm lấy tay áo hắn, lí nhí:

-"Ta sai rồi, đừng bỏ rơi ta....Ta thực sợ hãi....Thực đói bụng...."

Cảm thấy Lăng Tiêu Dao vẫn không động tâm, Y Xảo đành bồi thêm một câu:

-"Thật ra lưng ngươi rất ấm áp."

Không biết là hắn thật sự bị lời này làm cho rung động hay là cắn rứt lương tâm mà đột nhiên khoát tay, nói:

-"Đi thôi!"

Trương Y Xảo hớn hở đuổi theo sau, miệng nhỏ chu lên hỏi:

-"Ngươi hết giận rồi hả?"

-"Ta vốn không tức giận."- Hắn chống chế

-"Nói dối..."- Nàng bĩu môi

Hắn xấu hổ ho khan:

-"Còn nói nữa sẽ bỏ nàng."

-"Được được, không nói nữa mà!"

Nam Sủng Thần Bí, Mỹ Nhân... Cận ThịTác giả: Phùng Hạ ThảoTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngY Xảo bị âm thanh ồn ào xung quanh đánh thức, mơ màng mở mắt, không phải là cô giáo và các bạn đấy chứ, nàng trốn kĩ thế mà cũng tìm ra được sao? Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ liền giật mình phát hiện mình cư nhiên lại nằm trên mặt đất. Sau khi phủi sạch bụi đất bám trên quần áo, Y Xảo mới chậm rãi đứng dậy, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh. Qua cặp kính cận dày cộp, thành công che dấu biểu tình khiếp sợ, kinh ngạc của nàng lúc này. Vì sao mọi người xung quanh lại ăn mặc quái dị như này? Khung cảnh cũng thật kì lạ đi, rất cổ kính, rất phồn hoa, nhộn nhịp. Tuy đông người nhưng không khí vẫn rất trong lành. Trong khi Y Xảo ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ngó xung quanh thì mọi người cũng rất thức thời nhìn nàng với ánh mắt cổ quái như nhìn thấy UFO. Y Xảo mặc đồng phục trường, đầu tóc bù xù rối loạn, mắt đeo kính cận dày cộp che đi dung nhan vốn có, đằng sau lưng đeo một cái ba lô bự chảng. Trông y hệt một xú nha đầu vừa ngu vừa bẩn. ( Hạ Thảo: chẹp, xin lỗi Xảo tỷ, sau này đền cho tỷ sau nhoa… Một buổi sáng đã trôi qua, Y Xảo bụng biểu tình dữ dội quay qua nhìn nam tử bên cạnh, hỏi:-"Ngươi tên gì?"-"Lăng Tiêu Dao."- Hắn nhanh gọn trả lờiY Xảo gật đầu mấy cái, người cũng như tên a, "tiêu dao tự tại". Lại vừa giới thiệu vừa hỏi:-"Ta tên Trương Y Xảo. Nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về?"-"Không có nhà."-Hắn bình thản đáp, tựa như đó là một điều hết sức bình thường vậy-"Ặc! Ngươi không có nhà sao? Vậy trên người có tiền không?"Hắn nghe nàng hỏi, nhẹ lắc đầu.Trương Y Xảo biểu tình đau khổ ngồi bệt xuống đất, chu miệng nhỏ lên gào khóc:-"Ta đói a!! Ta muốn ăn cơm!!! Ô Ô!!! Ta muốn ăn KFC, muốn ăn xúc xích nướng!!!!"Tiêu Dao trên đầu chảy xuống ba đường hắc tuyến, âm thầm kêu khổ trong lòng. Là ai đang yên đang lành lôi kéo, dụ dỗ hắn bỏ trốn a? Theo lý mà nói, hiện tại nàng là chủ tử của hắn, phải chăm lo cho đời sống của thuộc hạ nha, vì cớ gì nàng lại nhằm hắn ăn vạ đây? Thật hết chịu nổi nàng rồi!-"Đứng lên đi, ta đưa nàng đi kiếm đồ ăn."- Lăng Tiêu Dao bất lực quy hàng-"Không đi được, ngươi cõng ta đi!"- Y Xảo vươn tay trắng noãn lên quơ quơ trước mặt hắn-"Không cõng."- Hắn nhanh chóng cự tuyệt-"Vì sao?"- Nàng không phục hỏi-"Nam nữ thụ thụ bất tương thân."- Hắn ho khan một tiếng, giảng giải đạo lý "hoàng hoa khuê nữ"-"Nhưng ta với ngươi là quan hệ chủ - tớ trong sáng, ngươi có nghĩa vụ phục tùng ta. Mau mau, ta bẩn hết quần áo rồi!"Y Xảo nhanh chóng gạt lời hắn nói qua một bên, tóm tay áo hắn đứng dậy. Mà Lăng Tiêu Dao, trong bụng khổ sở một hồi, chó má a, lúc đó thế nào lại đi theo nàng cơ chứ. Bất quá vẫn ngoan ngoãn khom lưng đỡ lấy hai chân Y Xảo. Xúc cảm mềm mại, ấm áp mà hắn từ khi sinh ra chưa từng được nếm trải từ đằng sau lan tràn đến khắp nơi, trong lòng dâng lên một tư vị kì lạ mà ngay cả hắn cũng không biết là cái gì.-"Ngươi không có tiền mà, làm sao ăn?"- Y Xảo lúc này mới nhớ ra vấn đề cốt lõi, hỏi-"Ta sẽ từ từ nghĩ cách, cho dù sử dụng vài chiêu bài xấu xa nho nhỏ như nàng vừa rồi chẳng hạn."- Hắn châm chọc cười-"Cái gì mà "chiêu bài xấu xa nho nhỏ"? Đó là sự khôn ngoan trong cuộc sống đấy biết chưa!"- Y Xảo bực dọc sửa chữa-"Ừ, là sự khôn ngoan trong cuộc sống!"- Hắn ha hả cười ra tiếng, đápSuốt đoạn đường tiếp theo, hai người cũng không nói cái gì nữa, Lăng Tiêu Dao trầm mặc, Y Xảo cũng lặng thinh. Hắn đi một lát liền ra đến chợ, hai bên đường bày bán rất nhiều thức ăn nhưng lại không thể ăn, đó cũng là một loại đau khổ a~-"Y Xảo, đi xuống đi, ở đây đông người quá!"- Lăng Tiêu Dao khe khẽ gọi-"....."Một lúc lâu sau cũng không nghe tiếng trả lời, hắn nghi hoặc buông tay ra, nàng liền cứ như vậy rơi đánh "bịch" cái xuống đất.-"Ái ya! Là tên thô bạo, hỗn đản nào vứt ta xuống đất vậy?!"- Y Xảo bị đau, chu chéo kêuHắn khóe miệng giật giật, cố kiềm chế hỏa diễm đang bùng lên trong đầu. Nguyên văn là từ nãy tới giờ nàng hảo hảo đi tìm Chu Công đánh cờ trên lưng hắn a~ Tốt lắm, Trương Y Xảo nàng cũng thật biết hưởng thụ, thảo nào im lặng như vậy, thì ra là....-"Ơ...Ta xin lỗi mà, tại đói quá nên xỉu thôi..."- Sau khi hiểu rõ sự tình, Y Xảo áy náy giải thíchNhưng cái lý do ngớ ngẩn này người IQ cao như hắn sẽ tin sao? Lăng Tiêu Dao mặt không đổi sắc cấp cho nàng một cái ánh mắt coi thường. Trương Y Xảo phẫn nộ trừng lại hắn, nàng cũng chỉ là ngủ quên thôi mà, hơn nữa cũng đã xin lỗi rồi, hắn bất mãn cái gì? Đúng là đồ hẹp hòi. Tức giận không suy nghĩ liền mắng:-"Lưng của ngươi cũng không mềm mại gì đâu, cứng như đá, nằm lên còn muốn gãy xương của ta, hừ, ngươi còn không xin lỗi?"Hắn bị nàng mắng càng thêm tức giận, đã ngủ trên lưng hắn còn dám chê lưng hắn cứng như đá? Đâu ra cái loại nữ nhân làm người ta tức hộc máu này?!-"Tốt lắm! Nàng không muốn ăn cơm chứ gì? Chúng ta phân ly, từ nay mạng ai nấy lo!"Hắn lạnh nhạt quát, vung tay áo muốn bỏ điY Xảo cắn cắn môi, vì sao lúc đầu chỉ là ngủ gật một chút hiện tại lại biến thành cãi nhau to thế này?! Nàng tóm lấy tay áo hắn, lí nhí:-"Ta sai rồi, đừng bỏ rơi ta....Ta thực sợ hãi....Thực đói bụng...."Cảm thấy Lăng Tiêu Dao vẫn không động tâm, Y Xảo đành bồi thêm một câu:-"Thật ra lưng ngươi rất ấm áp."Không biết là hắn thật sự bị lời này làm cho rung động hay là cắn rứt lương tâm mà đột nhiên khoát tay, nói:-"Đi thôi!"Trương Y Xảo hớn hở đuổi theo sau, miệng nhỏ chu lên hỏi:-"Ngươi hết giận rồi hả?"-"Ta vốn không tức giận."- Hắn chống chế-"Nói dối..."- Nàng bĩu môiHắn xấu hổ ho khan:-"Còn nói nữa sẽ bỏ nàng."-"Được được, không nói nữa mà!"

Chương 2: Hai người vô gia cư