Ánh nắng hè gắt như lửa. Hơi nóng bốc lên trên đường đi, con ve trên cây cũng nhảy lên trên con đường đó. Thế nhưng một loạt xe chạy đến khiến nó bị dọa chạy mất. Nếu con ve kia biết đếm, thì mới chỉ hai canh giờ nay đã có hơn ba mươi bốn mươi chiếc xe chạy qua nơi này. Con đường này… dẫn tới Trọng Quang cốc. Thực ra bình thường cũng rất ít người đi qua nơi này, nhưng hôm nay thì lại khác. Giờ phút này, trong Trọng Quang cốc vô cùng tấp nập, nhân sĩ tụ hội từ các quốc gia trên đại lục Thiên Vân. Bọn họ đánh giá lẫn nhau, con mắt không ngừng dò xét. Nhỡ như ánh mắt có lỡ gặp nhau thì như một quả pháo bị châm ngòi nổ, đùng đoàng chẳng kém gì binh đao. Ba nước Khâu, Quỳnh, Uyển trên đại lục Thiên Vân tạo thành thế chân vạc. Các hoàng đế đều cầu hiền tài, vì có được hiền sĩ kỳ tài mà không tiếc bỏ ra vài vạn kim. Mà ngày hôm nay, lại chính là ngày đệ tử Vệ Cẩn của Thiên Sơn phái xuống núi. Đường từ Thiên Sơn ra tất phải đi qua Trọng Quang cốc. Thiên tài ở Thiên Sơn phái, cứ năm năm lại có…
Chương 53
Nuôi Đồ Nhi Đến Tự NgượcTác giả: Đạm AnhTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhÁnh nắng hè gắt như lửa. Hơi nóng bốc lên trên đường đi, con ve trên cây cũng nhảy lên trên con đường đó. Thế nhưng một loạt xe chạy đến khiến nó bị dọa chạy mất. Nếu con ve kia biết đếm, thì mới chỉ hai canh giờ nay đã có hơn ba mươi bốn mươi chiếc xe chạy qua nơi này. Con đường này… dẫn tới Trọng Quang cốc. Thực ra bình thường cũng rất ít người đi qua nơi này, nhưng hôm nay thì lại khác. Giờ phút này, trong Trọng Quang cốc vô cùng tấp nập, nhân sĩ tụ hội từ các quốc gia trên đại lục Thiên Vân. Bọn họ đánh giá lẫn nhau, con mắt không ngừng dò xét. Nhỡ như ánh mắt có lỡ gặp nhau thì như một quả pháo bị châm ngòi nổ, đùng đoàng chẳng kém gì binh đao. Ba nước Khâu, Quỳnh, Uyển trên đại lục Thiên Vân tạo thành thế chân vạc. Các hoàng đế đều cầu hiền tài, vì có được hiền sĩ kỳ tài mà không tiếc bỏ ra vài vạn kim. Mà ngày hôm nay, lại chính là ngày đệ tử Vệ Cẩn của Thiên Sơn phái xuống núi. Đường từ Thiên Sơn ra tất phải đi qua Trọng Quang cốc. Thiên tài ở Thiên Sơn phái, cứ năm năm lại có… Sau khi đi lại được, A Chiêu thường rời khỏi phòng trúc, lần theo hàng rào mò đường xung quanh. Mấy ngày sau, A Chiêu đã tìm hiểu xong, không cần vịn cái gì cũng có thể ra ngoài được.Một buổi sáng, A Chiêu sau khi đứng dậy thì đi ra khỏi phòng.Dù không nhìn được nhưng thân thể nàng vốn có thói quen luyện kiếm vào sáng sớm, hơn nữa đã hơn nửa tháng chưa động chạm gì đến kiếm, A Chiêu vẫn cảm thấy người không được thoải mái cho lắm. Tuy nàng không tìm được Trầm Thủy Kiếm, nhưng lấy cành cây thay thì cũng tạm được.Hôm qua A Chiêu nhặt được một cành cây, hôm nay đã có chỗ tận dụng.Đã lâu không luyện kiếm, đột nhiên nàng thấy có chút lạ lẫm. A Chiêu nhắm mắt lại, nhớ về những chiêu thức trước kia. Đột nhiên, nàng cảm giác có người tới gần. Vẻ mặt A Chiêu mang vẻ đề phòng: “Ai? Ai đó?”Vệ Cẩn nhìn hai mắt A Chiêu không có tiêu cự, trong lòng chợt thấy đau xót.Sau đó, A Chiêu lại nói: “À, là người sao? Người là bằng hữu của Bạch Đồ đại sư?”Vệ Cẩn vỗ tay vài cái, ý bảo nàng đã đoán đúng.A Chiêu tươi cười nói: “Nói mới nhớ, con còn chưa biết tên người là gì nữa kìa.” Hôm ấy Bạch Đồ cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo đó là bạn hắn.Vệ Cẩn suy nghĩ một chút rồi bước tới gần A Chiêu, viết vào lòng bàn tay A Chiêu hai chữ “Tử Côn”.A Chiêu ngẩn người, xong cười nói: “Thì ra là Côn trong côn bằng, trước giờ con vẫn mong tìm được côn bằng đó!”*Côn bằng: loài đại bàng do cá côn hóa thành (lấy từ trong “Tiêu Dao Du” của Trang Tử) (hồi trước chú thích cái này không rõ vì khi đó mình chưa quen QT nên không giải thích rõ được xin lỗi nhớ khi làm eb sẽ beta tử tế
Sau khi đi lại được, A Chiêu thường rời
khỏi phòng trúc, lần theo hàng rào mò đường xung quanh. Mấy ngày sau, A
Chiêu đã tìm hiểu xong, không cần vịn cái gì cũng có thể ra ngoài được.
Một buổi sáng, A Chiêu sau khi đứng dậy thì đi ra khỏi phòng.
Dù không nhìn được nhưng thân thể nàng
vốn có thói quen luyện kiếm vào sáng sớm, hơn nữa đã hơn nửa tháng chưa
động chạm gì đến kiếm, A Chiêu vẫn cảm thấy người không được thoải mái
cho lắm. Tuy nàng không tìm được Trầm Thủy Kiếm, nhưng lấy cành cây thay thì cũng tạm được.
Hôm qua A Chiêu nhặt được một cành cây, hôm nay đã có chỗ tận dụng.
Đã lâu không luyện kiếm, đột nhiên nàng
thấy có chút lạ lẫm. A Chiêu nhắm mắt lại, nhớ về những chiêu thức
trước kia. Đột nhiên, nàng cảm giác có người tới gần. Vẻ mặt A Chiêu
mang vẻ đề phòng: “Ai? Ai đó?”
Vệ Cẩn nhìn hai mắt A Chiêu không có tiêu cự, trong lòng chợt thấy đau xót.
Sau đó, A Chiêu lại nói: “À, là người sao? Người là bằng hữu của Bạch Đồ đại sư?”
Vệ Cẩn vỗ tay vài cái, ý bảo nàng đã đoán đúng.
A Chiêu tươi cười nói: “Nói mới nhớ, con còn chưa biết tên người là gì nữa kìa.” Hôm ấy Bạch Đồ cũng không nói
gì nhiều, chỉ bảo đó là bạn hắn.
Vệ Cẩn suy nghĩ một chút rồi bước tới gần A Chiêu, viết vào lòng bàn tay A Chiêu hai chữ “Tử Côn”.
A Chiêu ngẩn người, xong cười nói: “Thì ra là Côn trong côn bằng, trước giờ con vẫn mong tìm được côn bằng đó!”
*Côn bằng: loài đại bàng do cá côn hóa
thành (lấy từ trong “Tiêu Dao Du” của Trang Tử) (hồi trước chú thích cái này không rõ vì khi đó mình chưa quen QT nên không giải thích rõ được
xin lỗi nhớ khi làm eb sẽ beta tử tế
Nuôi Đồ Nhi Đến Tự NgượcTác giả: Đạm AnhTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhÁnh nắng hè gắt như lửa. Hơi nóng bốc lên trên đường đi, con ve trên cây cũng nhảy lên trên con đường đó. Thế nhưng một loạt xe chạy đến khiến nó bị dọa chạy mất. Nếu con ve kia biết đếm, thì mới chỉ hai canh giờ nay đã có hơn ba mươi bốn mươi chiếc xe chạy qua nơi này. Con đường này… dẫn tới Trọng Quang cốc. Thực ra bình thường cũng rất ít người đi qua nơi này, nhưng hôm nay thì lại khác. Giờ phút này, trong Trọng Quang cốc vô cùng tấp nập, nhân sĩ tụ hội từ các quốc gia trên đại lục Thiên Vân. Bọn họ đánh giá lẫn nhau, con mắt không ngừng dò xét. Nhỡ như ánh mắt có lỡ gặp nhau thì như một quả pháo bị châm ngòi nổ, đùng đoàng chẳng kém gì binh đao. Ba nước Khâu, Quỳnh, Uyển trên đại lục Thiên Vân tạo thành thế chân vạc. Các hoàng đế đều cầu hiền tài, vì có được hiền sĩ kỳ tài mà không tiếc bỏ ra vài vạn kim. Mà ngày hôm nay, lại chính là ngày đệ tử Vệ Cẩn của Thiên Sơn phái xuống núi. Đường từ Thiên Sơn ra tất phải đi qua Trọng Quang cốc. Thiên tài ở Thiên Sơn phái, cứ năm năm lại có… Sau khi đi lại được, A Chiêu thường rời khỏi phòng trúc, lần theo hàng rào mò đường xung quanh. Mấy ngày sau, A Chiêu đã tìm hiểu xong, không cần vịn cái gì cũng có thể ra ngoài được.Một buổi sáng, A Chiêu sau khi đứng dậy thì đi ra khỏi phòng.Dù không nhìn được nhưng thân thể nàng vốn có thói quen luyện kiếm vào sáng sớm, hơn nữa đã hơn nửa tháng chưa động chạm gì đến kiếm, A Chiêu vẫn cảm thấy người không được thoải mái cho lắm. Tuy nàng không tìm được Trầm Thủy Kiếm, nhưng lấy cành cây thay thì cũng tạm được.Hôm qua A Chiêu nhặt được một cành cây, hôm nay đã có chỗ tận dụng.Đã lâu không luyện kiếm, đột nhiên nàng thấy có chút lạ lẫm. A Chiêu nhắm mắt lại, nhớ về những chiêu thức trước kia. Đột nhiên, nàng cảm giác có người tới gần. Vẻ mặt A Chiêu mang vẻ đề phòng: “Ai? Ai đó?”Vệ Cẩn nhìn hai mắt A Chiêu không có tiêu cự, trong lòng chợt thấy đau xót.Sau đó, A Chiêu lại nói: “À, là người sao? Người là bằng hữu của Bạch Đồ đại sư?”Vệ Cẩn vỗ tay vài cái, ý bảo nàng đã đoán đúng.A Chiêu tươi cười nói: “Nói mới nhớ, con còn chưa biết tên người là gì nữa kìa.” Hôm ấy Bạch Đồ cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo đó là bạn hắn.Vệ Cẩn suy nghĩ một chút rồi bước tới gần A Chiêu, viết vào lòng bàn tay A Chiêu hai chữ “Tử Côn”.A Chiêu ngẩn người, xong cười nói: “Thì ra là Côn trong côn bằng, trước giờ con vẫn mong tìm được côn bằng đó!”*Côn bằng: loài đại bàng do cá côn hóa thành (lấy từ trong “Tiêu Dao Du” của Trang Tử) (hồi trước chú thích cái này không rõ vì khi đó mình chưa quen QT nên không giải thích rõ được xin lỗi nhớ khi làm eb sẽ beta tử tế