Tác giả:

Lâm Ninh chỉnh lại trang phục của mình trong gương, xác nhận lần nữa xem mình đã giống cô vợ dịu dàng đức hạnh “Trăm phần trăm” hay chưa? Kiểu tóc, mái tóc xoăn dài được buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy. Ok. Khuôn mặt xinh đẹp thoải mái, thần sắc sáng ngời. Còn trang phục, quần áo đơn giản ở nhà, tạp dề hoa, một bà chủ nhà rất có phong cách Nhật Bản, rất tốt. Mỉm cười, góc độ chuẩn, đường cong tự nhiên, thân thiết, thông qua. Ánh mắt…… Ôi, ánh mắt nhiều sát khí quá, chỉnh lại ngay. Cô nhắm mắt lại, lắc đầu, hít sâu, lại mở ra lần nữa, làm ánh mắt thêm mềm mại, để đồng tử thoang thoảng hơi nước, khóe mắt khẽ cong lên…… Cho nên, trong gương xuất hiện một người vợ điển hình như trên các chương trình TV, thanh khiết tao nhã, thoạt nhìn hiền thục lại giống như một người phụ nữ con nhà lành rất biết chăm sóc chồng. Cô nhìn người không thể chê vào đâu được trong gương, cười cười, không nhịn được tự khen mình trong lòng một tiếng, hoàn mỹ! Là ai nói cô không thể đảm nhiệm nhiệm vụ này chứ? Các…

Chương 4-2

Điệp Vụ Kết HônTác giả: Bồng VũTruyện Ngôn TìnhLâm Ninh chỉnh lại trang phục của mình trong gương, xác nhận lần nữa xem mình đã giống cô vợ dịu dàng đức hạnh “Trăm phần trăm” hay chưa? Kiểu tóc, mái tóc xoăn dài được buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy. Ok. Khuôn mặt xinh đẹp thoải mái, thần sắc sáng ngời. Còn trang phục, quần áo đơn giản ở nhà, tạp dề hoa, một bà chủ nhà rất có phong cách Nhật Bản, rất tốt. Mỉm cười, góc độ chuẩn, đường cong tự nhiên, thân thiết, thông qua. Ánh mắt…… Ôi, ánh mắt nhiều sát khí quá, chỉnh lại ngay. Cô nhắm mắt lại, lắc đầu, hít sâu, lại mở ra lần nữa, làm ánh mắt thêm mềm mại, để đồng tử thoang thoảng hơi nước, khóe mắt khẽ cong lên…… Cho nên, trong gương xuất hiện một người vợ điển hình như trên các chương trình TV, thanh khiết tao nhã, thoạt nhìn hiền thục lại giống như một người phụ nữ con nhà lành rất biết chăm sóc chồng. Cô nhìn người không thể chê vào đâu được trong gương, cười cười, không nhịn được tự khen mình trong lòng một tiếng, hoàn mỹ! Là ai nói cô không thể đảm nhiệm nhiệm vụ này chứ? Các… “Là Chiến Xa, hắn ta đá.” Một người tố cáo trước..“Toàn Phong, thằng thối tha kia……” Chiến Xa không kém.“Đá?” Giọng lười nhác nháy mắt lạnh như băng, cũng làm độ ấm xung quanh hạ mười độ.“Á…… Tôi nghĩ cô ấy sẽ tránh, ai biết đúng lúc cô ấy lại ngẩn người……” Chiến Xa tựa hồ có phần sợ hãi.“Là như thế này sao? Quái Thú?”“Đúng vậy, đại ca, cô ấy khi đó giống như đang nhìn……” Người tên Quái Thú nói một nửa rồi dừng, mới lại nói: “…… Đang nhìn Lục Thời Dư.”Đại ca? Người này đúng thật là trùm cầm đầu, Lâm Ninh đang nghĩ như vậy, giọng lười nhác lại gần, hừ nhẹ với cô nói: “À? Thì ra cô lo lắng cho Lục Thời Dư như thế!”Mắt cô nhìn không thấy, chỉ có thể phản ứng quay đầu, giận dữ hỏi: “Bọn mày đưa anh ấy đi đâu?”“Cô nói xem?” Đại ca hừ nhẹ.“Nếu bọn mày dám đụng đến một sợi lông tơ của anh ấy, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tụi mày!” Cô nghiêm khắc nói.“Tự cô còn không bảo vệ nổi, còn dám mạnh miệng? Sao, Lục phu nhân giả không thật sự yêu tên họ Lục Tự kỷ chứ?”Lâm Ninh ngẩn ra.Cô yêu Lục Thời Dư? Không phải đâu! Cô chỉ……Chỉ lo lắng cho anh…… Chỉ lo lắng cho anh…… Chỉ……Kỳ quái, sao lũ này lại nói chuyện này?“Đây không liên quan chuyện của mày.” Cô lạnh giọng.“Làm sao có thể không liên quan chuyện của tôi? Giờ cô là tù binh của tôi, nếu cô yêu người đàn ông khác, tôi sẽ vô cùng vô cùng không vui.” Đại ca nói xong, khẽ vuốt tóc cô.“Tên khốn nạn ghê tởm hỗn này! Tao bảo là mày đừng chạm vào tao –” Cô giận dữ hét to, động hai chân, đá đến anh, đáng tiếc mắt cá chân bị trói, hơn nữa hai mắt bị che, căn bản không đá đến chỗ anh.“Phì! Đại ca, cô ta muốn đá anh đấy.” Chiến Xa cười thành tiếng.“Ha ha ha, cô ấy nói anh ghê tởm kìa.” Quái Thú cũng cười nhạo.“Còn chửi là khốn nạn.” Toàn Phong cũng bổ sung.Ba người cười vang, nhưng rất nhanh lại im lặng.Chắc là bị lườm. Lâm Ninh cảm giác được, ba người này hình như rất sợ đại ca.“Các người đi ra ngoài, trông coi thằng nhóc họ Lục kia, không cho ai vào cả.” Đại ca lạnh lùng nói.“…… Dạ.” Ba người bất dộng một chút, mới nghe lệnh ra khỏi phòng.“Thời Dư ở trong này sao? Các người sẽ làm gì anh ấy…… Ai da!” Cô vừa mừng vừa sợ, dùng sức xoay người muốn xuống giường, nhưng mới đứng dậy, đã bị người đẩy xuống giường.Tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cửa đóng, trái tim bỗng đập mạnh.Đại ca này lại cố ý ở một chỗ với cô, nghĩ thế nào cũng không thích hợp.“Anh bảo bọn chúng ta ngoài làm gì?” Cô đề phòng hỏi.Đại ca không đáp lại, mọi nơi trở nên thật im lặng, lặng im này làm cho cô lo lắng, bởi vì cô căn bản không biết anh giờ đang làm gì, hay là, chuẩn bị làm gì?“Này, họ Lão, anh câm à?” Cô lại kêu. (lão trong lão đại: đại ca)Nghe cô gọi anh là họ “Lão”, anh im lặng nở nụ cười, sau đó, lặng yên đi đến chỗ cô, xoay mình tiến đến trước chóp mũi cô, mỉa mai hỏi lại: “Em nói tôi muốn làm gì?”Cô hoảng sợ, vội vã muốn xoay người trốn, lại đụng đến chỗ vai bị thương, không khỏi hừ nhẹ một tiếng.“Ưm……”“Bị thương còn lộn xộn, xứng đáng.” Anh châm biếm, đưa tay kéo cô về, đè lên người cô, nghiêng người đặt cô dưới thân anh.“Anh định làm gì? Tránh ra!” Cô kinh hoàng.“Em đang sợ hãi?” Anh châm biếm.“Ai sợ? Đừng có che kín mắt tôi, mau cởi dây thừng cho tôi, đánh với tôi một trận –” Cô lớn tiếng nói xong, nhưng lại hoảng sợ cứng lưỡi, bởi vì, tên khốn kiếp này đang cởi áo cô.“Anh…anh làm gì? Dừng tay!” Cô kêu to, ra sức giãy dụa.Anh chẳng những không dừng tay, còn đột nhiên cởi áo của cô, lộ ra vai trái.“Tên khốn nạn chết tiệt này……” Cô phẫn nộ mắng to.“Đừng nhúc nhích! Cô bé này!” Anh đột nhiên quát lạnh một tiếng.Cô sửng sốt, ngẩn ngơ, cảm giác tay anh nhẹ nhàng m*n tr*n chỗ vết thương trên vai trái của cô, vừa đau…… Lại ngứa.

“Là Chiến Xa, hắn ta đá.” Một người tố cáo trước..

“Toàn Phong, thằng thối tha kia……” Chiến Xa không kém.

“Đá?” Giọng lười nhác nháy mắt lạnh như băng, cũng làm độ ấm xung quanh hạ mười độ.

“Á…… Tôi nghĩ cô ấy sẽ tránh, ai biết đúng lúc cô ấy lại ngẩn người……” Chiến Xa tựa hồ có phần sợ hãi.

“Là như thế này sao? Quái Thú?”

“Đúng vậy, đại ca, cô ấy khi đó giống như đang nhìn……” Người tên Quái Thú nói một nửa rồi dừng, mới lại nói: “…… Đang nhìn Lục Thời Dư.”

Đại ca? Người này đúng thật là trùm cầm đầu, Lâm Ninh đang nghĩ như vậy, giọng lười nhác lại gần, hừ nhẹ với cô nói: “À? Thì ra cô lo lắng cho Lục Thời Dư như thế!”

Mắt cô nhìn không thấy, chỉ có thể phản ứng quay đầu, giận dữ hỏi: “Bọn mày đưa anh ấy đi đâu?”

“Cô nói xem?” Đại ca hừ nhẹ.

“Nếu bọn mày dám đụng đến một sợi lông tơ của anh ấy, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tụi mày!” Cô nghiêm khắc nói.

“Tự cô còn không bảo vệ nổi, còn dám mạnh miệng? Sao, Lục phu nhân giả không thật sự yêu tên họ Lục Tự kỷ chứ?”

Lâm Ninh ngẩn ra.

Cô yêu Lục Thời Dư? Không phải đâu! Cô chỉ……

Chỉ lo lắng cho anh…… Chỉ lo lắng cho anh…… Chỉ……

Kỳ quái, sao lũ này lại nói chuyện này?

“Đây không liên quan chuyện của mày.” Cô lạnh giọng.

“Làm sao có thể không liên quan chuyện của tôi? Giờ cô là tù binh của tôi, nếu cô yêu người đàn ông khác, tôi sẽ vô cùng vô cùng không vui.” Đại ca nói xong, khẽ vuốt tóc cô.

“Tên khốn nạn ghê tởm hỗn này! Tao bảo là mày đừng chạm vào tao –” Cô giận dữ hét to, động hai chân, đá đến anh, đáng tiếc mắt cá chân bị trói, hơn nữa hai mắt bị che, căn bản không đá đến chỗ anh.

“Phì! Đại ca, cô ta muốn đá anh đấy.” Chiến Xa cười thành tiếng.

“Ha ha ha, cô ấy nói anh ghê tởm kìa.” Quái Thú cũng cười nhạo.

“Còn chửi là khốn nạn.” Toàn Phong cũng bổ sung.

Ba người cười vang, nhưng rất nhanh lại im lặng.

Chắc là bị lườm. Lâm Ninh cảm giác được, ba người này hình như rất sợ đại ca.

“Các người đi ra ngoài, trông coi thằng nhóc họ Lục kia, không cho ai vào cả.” Đại ca lạnh lùng nói.

“…… Dạ.” Ba người bất dộng một chút, mới nghe lệnh ra khỏi phòng.

“Thời Dư ở trong này sao? Các người sẽ làm gì anh ấy…… Ai da!” Cô vừa mừng vừa sợ, dùng sức xoay người muốn xuống giường, nhưng mới đứng dậy, đã bị người đẩy xuống giường.

Tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cửa đóng, trái tim bỗng đập mạnh.

Đại ca này lại cố ý ở một chỗ với cô, nghĩ thế nào cũng không thích hợp.

“Anh bảo bọn chúng ta ngoài làm gì?” Cô đề phòng hỏi.

Đại ca không đáp lại, mọi nơi trở nên thật im lặng, lặng im này làm cho cô lo lắng, bởi vì cô căn bản không biết anh giờ đang làm gì, hay là, chuẩn bị làm gì?

“Này, họ Lão, anh câm à?” Cô lại kêu. (lão trong lão đại: đại ca)

Nghe cô gọi anh là họ “Lão”, anh im lặng nở nụ cười, sau đó, lặng yên đi đến chỗ cô, xoay mình tiến đến trước chóp mũi cô, mỉa mai hỏi lại: “Em nói tôi muốn làm gì?”

Cô hoảng sợ, vội vã muốn xoay người trốn, lại đụng đến chỗ vai bị thương, không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

“Ưm……”

“Bị thương còn lộn xộn, xứng đáng.” Anh châm biếm, đưa tay kéo cô về, đè lên người cô, nghiêng người đặt cô dưới thân anh.

“Anh định làm gì? Tránh ra!” Cô kinh hoàng.

“Em đang sợ hãi?” Anh châm biếm.

“Ai sợ? Đừng có che kín mắt tôi, mau cởi dây thừng cho tôi, đánh với tôi một trận –” Cô lớn tiếng nói xong, nhưng lại hoảng sợ cứng lưỡi, bởi vì, tên khốn kiếp này đang cởi áo cô.

“Anh…anh làm gì? Dừng tay!” Cô kêu to, ra sức giãy dụa.

Anh chẳng những không dừng tay, còn đột nhiên cởi áo của cô, lộ ra vai trái.

“Tên khốn nạn chết tiệt này……” Cô phẫn nộ mắng to.

“Đừng nhúc nhích! Cô bé này!” Anh đột nhiên quát lạnh một tiếng.

Cô sửng sốt, ngẩn ngơ, cảm giác tay anh nhẹ nhàng m*n tr*n chỗ vết thương trên vai trái của cô, vừa đau…… Lại ngứa.

Điệp Vụ Kết HônTác giả: Bồng VũTruyện Ngôn TìnhLâm Ninh chỉnh lại trang phục của mình trong gương, xác nhận lần nữa xem mình đã giống cô vợ dịu dàng đức hạnh “Trăm phần trăm” hay chưa? Kiểu tóc, mái tóc xoăn dài được buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy. Ok. Khuôn mặt xinh đẹp thoải mái, thần sắc sáng ngời. Còn trang phục, quần áo đơn giản ở nhà, tạp dề hoa, một bà chủ nhà rất có phong cách Nhật Bản, rất tốt. Mỉm cười, góc độ chuẩn, đường cong tự nhiên, thân thiết, thông qua. Ánh mắt…… Ôi, ánh mắt nhiều sát khí quá, chỉnh lại ngay. Cô nhắm mắt lại, lắc đầu, hít sâu, lại mở ra lần nữa, làm ánh mắt thêm mềm mại, để đồng tử thoang thoảng hơi nước, khóe mắt khẽ cong lên…… Cho nên, trong gương xuất hiện một người vợ điển hình như trên các chương trình TV, thanh khiết tao nhã, thoạt nhìn hiền thục lại giống như một người phụ nữ con nhà lành rất biết chăm sóc chồng. Cô nhìn người không thể chê vào đâu được trong gương, cười cười, không nhịn được tự khen mình trong lòng một tiếng, hoàn mỹ! Là ai nói cô không thể đảm nhiệm nhiệm vụ này chứ? Các… “Là Chiến Xa, hắn ta đá.” Một người tố cáo trước..“Toàn Phong, thằng thối tha kia……” Chiến Xa không kém.“Đá?” Giọng lười nhác nháy mắt lạnh như băng, cũng làm độ ấm xung quanh hạ mười độ.“Á…… Tôi nghĩ cô ấy sẽ tránh, ai biết đúng lúc cô ấy lại ngẩn người……” Chiến Xa tựa hồ có phần sợ hãi.“Là như thế này sao? Quái Thú?”“Đúng vậy, đại ca, cô ấy khi đó giống như đang nhìn……” Người tên Quái Thú nói một nửa rồi dừng, mới lại nói: “…… Đang nhìn Lục Thời Dư.”Đại ca? Người này đúng thật là trùm cầm đầu, Lâm Ninh đang nghĩ như vậy, giọng lười nhác lại gần, hừ nhẹ với cô nói: “À? Thì ra cô lo lắng cho Lục Thời Dư như thế!”Mắt cô nhìn không thấy, chỉ có thể phản ứng quay đầu, giận dữ hỏi: “Bọn mày đưa anh ấy đi đâu?”“Cô nói xem?” Đại ca hừ nhẹ.“Nếu bọn mày dám đụng đến một sợi lông tơ của anh ấy, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tụi mày!” Cô nghiêm khắc nói.“Tự cô còn không bảo vệ nổi, còn dám mạnh miệng? Sao, Lục phu nhân giả không thật sự yêu tên họ Lục Tự kỷ chứ?”Lâm Ninh ngẩn ra.Cô yêu Lục Thời Dư? Không phải đâu! Cô chỉ……Chỉ lo lắng cho anh…… Chỉ lo lắng cho anh…… Chỉ……Kỳ quái, sao lũ này lại nói chuyện này?“Đây không liên quan chuyện của mày.” Cô lạnh giọng.“Làm sao có thể không liên quan chuyện của tôi? Giờ cô là tù binh của tôi, nếu cô yêu người đàn ông khác, tôi sẽ vô cùng vô cùng không vui.” Đại ca nói xong, khẽ vuốt tóc cô.“Tên khốn nạn ghê tởm hỗn này! Tao bảo là mày đừng chạm vào tao –” Cô giận dữ hét to, động hai chân, đá đến anh, đáng tiếc mắt cá chân bị trói, hơn nữa hai mắt bị che, căn bản không đá đến chỗ anh.“Phì! Đại ca, cô ta muốn đá anh đấy.” Chiến Xa cười thành tiếng.“Ha ha ha, cô ấy nói anh ghê tởm kìa.” Quái Thú cũng cười nhạo.“Còn chửi là khốn nạn.” Toàn Phong cũng bổ sung.Ba người cười vang, nhưng rất nhanh lại im lặng.Chắc là bị lườm. Lâm Ninh cảm giác được, ba người này hình như rất sợ đại ca.“Các người đi ra ngoài, trông coi thằng nhóc họ Lục kia, không cho ai vào cả.” Đại ca lạnh lùng nói.“…… Dạ.” Ba người bất dộng một chút, mới nghe lệnh ra khỏi phòng.“Thời Dư ở trong này sao? Các người sẽ làm gì anh ấy…… Ai da!” Cô vừa mừng vừa sợ, dùng sức xoay người muốn xuống giường, nhưng mới đứng dậy, đã bị người đẩy xuống giường.Tiếp theo, cô nghe thấy tiếng cửa đóng, trái tim bỗng đập mạnh.Đại ca này lại cố ý ở một chỗ với cô, nghĩ thế nào cũng không thích hợp.“Anh bảo bọn chúng ta ngoài làm gì?” Cô đề phòng hỏi.Đại ca không đáp lại, mọi nơi trở nên thật im lặng, lặng im này làm cho cô lo lắng, bởi vì cô căn bản không biết anh giờ đang làm gì, hay là, chuẩn bị làm gì?“Này, họ Lão, anh câm à?” Cô lại kêu. (lão trong lão đại: đại ca)Nghe cô gọi anh là họ “Lão”, anh im lặng nở nụ cười, sau đó, lặng yên đi đến chỗ cô, xoay mình tiến đến trước chóp mũi cô, mỉa mai hỏi lại: “Em nói tôi muốn làm gì?”Cô hoảng sợ, vội vã muốn xoay người trốn, lại đụng đến chỗ vai bị thương, không khỏi hừ nhẹ một tiếng.“Ưm……”“Bị thương còn lộn xộn, xứng đáng.” Anh châm biếm, đưa tay kéo cô về, đè lên người cô, nghiêng người đặt cô dưới thân anh.“Anh định làm gì? Tránh ra!” Cô kinh hoàng.“Em đang sợ hãi?” Anh châm biếm.“Ai sợ? Đừng có che kín mắt tôi, mau cởi dây thừng cho tôi, đánh với tôi một trận –” Cô lớn tiếng nói xong, nhưng lại hoảng sợ cứng lưỡi, bởi vì, tên khốn kiếp này đang cởi áo cô.“Anh…anh làm gì? Dừng tay!” Cô kêu to, ra sức giãy dụa.Anh chẳng những không dừng tay, còn đột nhiên cởi áo của cô, lộ ra vai trái.“Tên khốn nạn chết tiệt này……” Cô phẫn nộ mắng to.“Đừng nhúc nhích! Cô bé này!” Anh đột nhiên quát lạnh một tiếng.Cô sửng sốt, ngẩn ngơ, cảm giác tay anh nhẹ nhàng m*n tr*n chỗ vết thương trên vai trái của cô, vừa đau…… Lại ngứa.

Chương 4-2