BIỆT THỰ NHÀ BLOCK PHÒNG ĂN 7 giờ 45 tối 23 tháng Mười Massie Block giận mình vì trông xinh đẹp đến thế. Nó đưa nghiêng cái muỗng xúp bạc tới trước mặt và liếc nhanh vào hình ảnh phản chiếu của mình. Mấy vệt highlight màu carael trên mái tóc đen làm nổi bật những chấm sáng màu hổ phách trong mắt khiến mắt nó long lanh, đúng như stylist Jakkob của nó đã hứa. Chiếc váy ngắn da lộn màu nâu nó đang diện làm mông nó trông đầy đặn hơn bình thường. Cánh tay và chân nó phủ nhẹ một lớp bụi nhũ vàng lung linh. Massie thả cái muỗng xuống rồi đẩy sang một bên. Nó không thể tin nổi là mình đang phí bộ cánh lộng lẫy này cho bữa tối sinh nhật của bố nó, đặc biệt là khi họ lại tổ chức tại nhà cùng gia đình Lyons. “Mừng ngày sinh nhật của anhhhh, mừng ngày sinh nhật đáng yêuuuu, William thân yêu.” Hai gia đình kết thúc bài hát bằng một tràng vỗ tay nhẹ. Mặt ông William tái đi khi cố thổi tắt cả bốn mươi ngọn nến một lúc còn Massie thì không nhịn được cười khúc khích. Đó là lần đầu tiên trong suốt buổi…
Chương 32: TIỂU LUẬN CHUYỆN ĐỜI TÔI - Của Lisi Harrison
Tuần Lễ Thời TrangTác giả: Lisi HarrisonTruyện Đông PhươngBIỆT THỰ NHÀ BLOCK PHÒNG ĂN 7 giờ 45 tối 23 tháng Mười Massie Block giận mình vì trông xinh đẹp đến thế. Nó đưa nghiêng cái muỗng xúp bạc tới trước mặt và liếc nhanh vào hình ảnh phản chiếu của mình. Mấy vệt highlight màu carael trên mái tóc đen làm nổi bật những chấm sáng màu hổ phách trong mắt khiến mắt nó long lanh, đúng như stylist Jakkob của nó đã hứa. Chiếc váy ngắn da lộn màu nâu nó đang diện làm mông nó trông đầy đặn hơn bình thường. Cánh tay và chân nó phủ nhẹ một lớp bụi nhũ vàng lung linh. Massie thả cái muỗng xuống rồi đẩy sang một bên. Nó không thể tin nổi là mình đang phí bộ cánh lộng lẫy này cho bữa tối sinh nhật của bố nó, đặc biệt là khi họ lại tổ chức tại nhà cùng gia đình Lyons. “Mừng ngày sinh nhật của anhhhh, mừng ngày sinh nhật đáng yêuuuu, William thân yêu.” Hai gia đình kết thúc bài hát bằng một tràng vỗ tay nhẹ. Mặt ông William tái đi khi cố thổi tắt cả bốn mươi ngọn nến một lúc còn Massie thì không nhịn được cười khúc khích. Đó là lần đầu tiên trong suốt buổi… Mỗi khi ai đó bắt đầu câu chuyện bằng câu, “Tôi sinh ra ở…,” mắt tôi đờ ra và cố để không ngáp trước mặt họ. Vậy nên tôi sẽ cố tìm ra một cách giới thiệu thú vị hơn để các bạn biết tôi sinh ra và lớn lên ở Toronto, Canada.Rồi đấy, các bạn thấy sao? JTôi không được học ở trường tư như trường Bán trú Octavian và tôi cũng không thuộc về một nhóm bạn giàu có và xấu tính gồm những “Massie”. Tôi học ở trường Do Thái đến lớp chín rồi chuyển lên trường Forest Hill, một trường trung học công. Nhiều đứa trong lớp tôi xuất thân từ những gia đình lắm tiền nhiều của và mặc mọi thứ đồ của Polo (hồi ấy thứ đồ thật sự là MỐT, đồng ý chứ?). Vậy nhưng tôi bị cấm mặc bất cứ thứ đồ gì của bất cứ nhà sản xuất nào khác ngoài Kmart và Hanes. Có lẽ tôi đã có thể được phép mặc đồ THE GAP nhưng nó vẫn chưa được bán rộng rãi ở Canada hồi đó. Cha mẹ có sứ mệnh giữ cho tôi lề lối căn bản và không đổ đốn hư hỏng. Và giờ đây, dù rất hâm mộ thời trang nhưng tôi chưa từng mua đồ hiệu, áo quần hay túi xách. Tôi thường chọn phong cách độc đáo hơn. Dĩ nhiên, đôi khi trông tôi chẳng khác nào một phụ nữ xấu xí vụng về nhưng ít nhất thì tôi cũng là người phụ nữ xấu xí vụng về duy nhất trong bữa tiệc ấy.Năm mười tám tuổi tôi chuyển đến Montreal học chuyên ngành điện ảnh tại Đại học McGill. Người Canada thích cho nó là Harvard của Canada, nhưng người Mỹ luôn cười và gọi tôi là “trí thức học đòi” khi tôi nói vậy. Hay chứ nhỉ.Dù sao thì hai năm sau đó tôi cũng rời trường McGill bởi sâu thẳm trong thâm tâm tôi biết mình muốn trở thành nhà văn, chứ không phải là nhà làm phim, mà McGill lại có một chương trình học về phong cách viết sáng tạo chẳng ra làm sao. Vậy là tôi chuyển đến trường Đại học Emerson ở Boston, tại đây tôi tốt nghiệp cử nhân văn chương về phong cách viết sáng tạo. TUYỆT!Vậy là tôi ở đó, với tấm bằng cử nhân trong tay, mười đô la trong túi LeSportsac, và không có kế hoạch nào cả. May mắn là anh bạn Lawrence của tôi (tôi gọi anh là Larry dù anh ghét thế lắm) đang làm việc tại MTV ở New York và cảm thấy ái ngại cho tôi. Anh đề nghị tôi làm casting trong chương trình giải trí Lip Service. Tất cả những gì tôi phải làm là chuyển đến Manhattan – ngày hôm sau.Hừm, thôi được rồi.Rốt cuộc tôi đã ở lại làm cho MTV mười hai năm tuyệt vời. Tôi đã làm tất cả những công việc nhọc nhằn ở đó và cuối cùng thăng tiến dần thành người phụ trách nhóm viết chương trình truyền hình nhiều tập, và rồi trở thành giám đốc phát triển. Đó là lúc mọi chuyện trở nên thật sự tuyệt vời. Công việc của tôi là sáng tạo và phát triển các chương trình mới, kể cả One Bad Trip và Room Raiders. Và các bạn tin được không chứ, chính MTV chứ không phải là trường trung học đã truyền cảm hứng cho tôi viết HỘI SÀNH ĐIỆU. Có rất nhiều nhân viên ở MTV thường làm và mặc bất cứ thứ gì chỉ để được nhóm gọi là “sành điệu” chấp nhận. Điều đó gợi nhắc tôi nhớ về cuộc sống hồi lớp bảy mà tôi phải viết. Và phần còn lại thuộc về lịch sử.Tôi viết cuốn Dự án son bóng và Tuần lễ thời trang khi còn làm ở MTV, phòng khi cuộc đời làm tác giả không diễn ra suôn sẻ. Và vào tháng Sáu năm 2004 tôi quyết định liều, bỏ việc, và dành toàn bộ thời gian cho công việc viết lách. Bây giờ tôi dành chừng chín tiếng mỗi ngày viết lách trong căn hộ của mình ở thành phố New York. Tôi cũng đang miệt mài viết cuốn thứ tám trong bộ truyện ở đó (tháng Tám năm 2007). Giờ thì tôi đang cố giữ cho con cún Chihuahua Bee Bee lông dài của mình không l**m lên cái màn hình chắc tôi phải dẫn nó ra ngoài tè cái đây.Bye!Hết.
Mỗi khi ai đó bắt đầu câu chuyện bằng câu, “Tôi sinh ra ở…,” mắt tôi đờ ra và cố để không ngáp trước mặt họ. Vậy nên tôi sẽ cố tìm ra một cách giới thiệu thú vị hơn để các bạn biết tôi sinh ra và lớn lên ở Toronto, Canada.
Rồi đấy, các bạn thấy sao? J
Tôi không được học ở trường tư như trường Bán trú Octavian và tôi cũng không thuộc về một nhóm bạn giàu có và xấu tính gồm những “Massie”. Tôi học ở trường Do Thái đến lớp chín rồi chuyển lên trường Forest Hill, một trường trung học công. Nhiều đứa trong lớp tôi xuất thân từ những gia đình lắm tiền nhiều của và mặc mọi thứ đồ của Polo (hồi ấy thứ đồ thật sự là MỐT, đồng ý chứ?). Vậy nhưng tôi bị cấm mặc bất cứ thứ đồ gì của bất cứ nhà sản xuất nào khác ngoài Kmart và Hanes. Có lẽ tôi đã có thể được phép mặc đồ THE GAP nhưng nó vẫn chưa được bán rộng rãi ở Canada hồi đó. Cha mẹ có sứ mệnh giữ cho tôi lề lối căn bản và không đổ đốn hư hỏng. Và giờ đây, dù rất hâm mộ thời trang nhưng tôi chưa từng mua đồ hiệu, áo quần hay túi xách. Tôi thường chọn phong cách độc đáo hơn. Dĩ nhiên, đôi khi trông tôi chẳng khác nào một phụ nữ xấu xí vụng về nhưng ít nhất thì tôi cũng là người phụ nữ xấu xí vụng về duy nhất trong bữa tiệc ấy.
Năm mười tám tuổi tôi chuyển đến Montreal học chuyên ngành điện ảnh tại Đại học McGill. Người Canada thích cho nó là Harvard của Canada, nhưng người Mỹ luôn cười và gọi tôi là “trí thức học đòi” khi tôi nói vậy. Hay chứ nhỉ.
Dù sao thì hai năm sau đó tôi cũng rời trường McGill bởi sâu thẳm trong thâm tâm tôi biết mình muốn trở thành nhà văn, chứ không phải là nhà làm phim, mà McGill lại có một chương trình học về phong cách viết sáng tạo chẳng ra làm sao. Vậy là tôi chuyển đến trường Đại học Emerson ở Boston, tại đây tôi tốt nghiệp cử nhân văn chương về phong cách viết sáng tạo. TUYỆT!
Vậy là tôi ở đó, với tấm bằng cử nhân trong tay, mười đô la trong túi LeSportsac, và không có kế hoạch nào cả. May mắn là anh bạn Lawrence của tôi (tôi gọi anh là Larry dù anh ghét thế lắm) đang làm việc tại MTV ở New York và cảm thấy ái ngại cho tôi. Anh đề nghị tôi làm casting trong chương trình giải trí Lip Service. Tất cả những gì tôi phải làm là chuyển đến Manhattan – ngày hôm sau.
Hừm, thôi được rồi.
Rốt cuộc tôi đã ở lại làm cho MTV mười hai năm tuyệt vời. Tôi đã làm tất cả những công việc nhọc nhằn ở đó và cuối cùng thăng tiến dần thành người phụ trách nhóm viết chương trình truyền hình nhiều tập, và rồi trở thành giám đốc phát triển. Đó là lúc mọi chuyện trở nên thật sự tuyệt vời. Công việc của tôi là sáng tạo và phát triển các chương trình mới, kể cả One Bad Trip và Room Raiders. Và các bạn tin được không chứ, chính MTV chứ không phải là trường trung học đã truyền cảm hứng cho tôi viết HỘI SÀNH ĐIỆU. Có rất nhiều nhân viên ở MTV thường làm và mặc bất cứ thứ gì chỉ để được nhóm gọi là “sành điệu” chấp nhận. Điều đó gợi nhắc tôi nhớ về cuộc sống hồi lớp bảy mà tôi phải viết. Và phần còn lại thuộc về lịch sử.
Tôi viết cuốn Dự án son bóng và Tuần lễ thời trang khi còn làm ở MTV, phòng khi cuộc đời làm tác giả không diễn ra suôn sẻ. Và vào tháng Sáu năm 2004 tôi quyết định liều, bỏ việc, và dành toàn bộ thời gian cho công việc viết lách. Bây giờ tôi dành chừng chín tiếng mỗi ngày viết lách trong căn hộ của mình ở thành phố New York. Tôi cũng đang miệt mài viết cuốn thứ tám trong bộ truyện ở đó (tháng Tám năm 2007). Giờ thì tôi đang cố giữ cho con cún Chihuahua Bee Bee lông dài của mình không l**m lên cái màn hình chắc tôi phải dẫn nó ra ngoài tè cái đây.
Bye!
Hết.
Tuần Lễ Thời TrangTác giả: Lisi HarrisonTruyện Đông PhươngBIỆT THỰ NHÀ BLOCK PHÒNG ĂN 7 giờ 45 tối 23 tháng Mười Massie Block giận mình vì trông xinh đẹp đến thế. Nó đưa nghiêng cái muỗng xúp bạc tới trước mặt và liếc nhanh vào hình ảnh phản chiếu của mình. Mấy vệt highlight màu carael trên mái tóc đen làm nổi bật những chấm sáng màu hổ phách trong mắt khiến mắt nó long lanh, đúng như stylist Jakkob của nó đã hứa. Chiếc váy ngắn da lộn màu nâu nó đang diện làm mông nó trông đầy đặn hơn bình thường. Cánh tay và chân nó phủ nhẹ một lớp bụi nhũ vàng lung linh. Massie thả cái muỗng xuống rồi đẩy sang một bên. Nó không thể tin nổi là mình đang phí bộ cánh lộng lẫy này cho bữa tối sinh nhật của bố nó, đặc biệt là khi họ lại tổ chức tại nhà cùng gia đình Lyons. “Mừng ngày sinh nhật của anhhhh, mừng ngày sinh nhật đáng yêuuuu, William thân yêu.” Hai gia đình kết thúc bài hát bằng một tràng vỗ tay nhẹ. Mặt ông William tái đi khi cố thổi tắt cả bốn mươi ngọn nến một lúc còn Massie thì không nhịn được cười khúc khích. Đó là lần đầu tiên trong suốt buổi… Mỗi khi ai đó bắt đầu câu chuyện bằng câu, “Tôi sinh ra ở…,” mắt tôi đờ ra và cố để không ngáp trước mặt họ. Vậy nên tôi sẽ cố tìm ra một cách giới thiệu thú vị hơn để các bạn biết tôi sinh ra và lớn lên ở Toronto, Canada.Rồi đấy, các bạn thấy sao? JTôi không được học ở trường tư như trường Bán trú Octavian và tôi cũng không thuộc về một nhóm bạn giàu có và xấu tính gồm những “Massie”. Tôi học ở trường Do Thái đến lớp chín rồi chuyển lên trường Forest Hill, một trường trung học công. Nhiều đứa trong lớp tôi xuất thân từ những gia đình lắm tiền nhiều của và mặc mọi thứ đồ của Polo (hồi ấy thứ đồ thật sự là MỐT, đồng ý chứ?). Vậy nhưng tôi bị cấm mặc bất cứ thứ đồ gì của bất cứ nhà sản xuất nào khác ngoài Kmart và Hanes. Có lẽ tôi đã có thể được phép mặc đồ THE GAP nhưng nó vẫn chưa được bán rộng rãi ở Canada hồi đó. Cha mẹ có sứ mệnh giữ cho tôi lề lối căn bản và không đổ đốn hư hỏng. Và giờ đây, dù rất hâm mộ thời trang nhưng tôi chưa từng mua đồ hiệu, áo quần hay túi xách. Tôi thường chọn phong cách độc đáo hơn. Dĩ nhiên, đôi khi trông tôi chẳng khác nào một phụ nữ xấu xí vụng về nhưng ít nhất thì tôi cũng là người phụ nữ xấu xí vụng về duy nhất trong bữa tiệc ấy.Năm mười tám tuổi tôi chuyển đến Montreal học chuyên ngành điện ảnh tại Đại học McGill. Người Canada thích cho nó là Harvard của Canada, nhưng người Mỹ luôn cười và gọi tôi là “trí thức học đòi” khi tôi nói vậy. Hay chứ nhỉ.Dù sao thì hai năm sau đó tôi cũng rời trường McGill bởi sâu thẳm trong thâm tâm tôi biết mình muốn trở thành nhà văn, chứ không phải là nhà làm phim, mà McGill lại có một chương trình học về phong cách viết sáng tạo chẳng ra làm sao. Vậy là tôi chuyển đến trường Đại học Emerson ở Boston, tại đây tôi tốt nghiệp cử nhân văn chương về phong cách viết sáng tạo. TUYỆT!Vậy là tôi ở đó, với tấm bằng cử nhân trong tay, mười đô la trong túi LeSportsac, và không có kế hoạch nào cả. May mắn là anh bạn Lawrence của tôi (tôi gọi anh là Larry dù anh ghét thế lắm) đang làm việc tại MTV ở New York và cảm thấy ái ngại cho tôi. Anh đề nghị tôi làm casting trong chương trình giải trí Lip Service. Tất cả những gì tôi phải làm là chuyển đến Manhattan – ngày hôm sau.Hừm, thôi được rồi.Rốt cuộc tôi đã ở lại làm cho MTV mười hai năm tuyệt vời. Tôi đã làm tất cả những công việc nhọc nhằn ở đó và cuối cùng thăng tiến dần thành người phụ trách nhóm viết chương trình truyền hình nhiều tập, và rồi trở thành giám đốc phát triển. Đó là lúc mọi chuyện trở nên thật sự tuyệt vời. Công việc của tôi là sáng tạo và phát triển các chương trình mới, kể cả One Bad Trip và Room Raiders. Và các bạn tin được không chứ, chính MTV chứ không phải là trường trung học đã truyền cảm hứng cho tôi viết HỘI SÀNH ĐIỆU. Có rất nhiều nhân viên ở MTV thường làm và mặc bất cứ thứ gì chỉ để được nhóm gọi là “sành điệu” chấp nhận. Điều đó gợi nhắc tôi nhớ về cuộc sống hồi lớp bảy mà tôi phải viết. Và phần còn lại thuộc về lịch sử.Tôi viết cuốn Dự án son bóng và Tuần lễ thời trang khi còn làm ở MTV, phòng khi cuộc đời làm tác giả không diễn ra suôn sẻ. Và vào tháng Sáu năm 2004 tôi quyết định liều, bỏ việc, và dành toàn bộ thời gian cho công việc viết lách. Bây giờ tôi dành chừng chín tiếng mỗi ngày viết lách trong căn hộ của mình ở thành phố New York. Tôi cũng đang miệt mài viết cuốn thứ tám trong bộ truyện ở đó (tháng Tám năm 2007). Giờ thì tôi đang cố giữ cho con cún Chihuahua Bee Bee lông dài của mình không l**m lên cái màn hình chắc tôi phải dẫn nó ra ngoài tè cái đây.Bye!Hết.