Thế giới mà tôi sống không chỉ có con người… Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ. Những con người xuyên thấu, gương mặt, cử chỉ thậm chí biểu cảm gương mặt chẳng khác nào người tồn tại. Có lẻ họ đang sống và làm việc như chúng ta ở một thế giới song song, tôi nghĩ vậy. Từ lúc nào tôi có thể nhìn thấy họ, có lẻ như trên phim thường nói là lúc bạn chết hụt một lần. Tôi cũng vậy, tai nạn ô tô hai năm trước không làm tôi chết được nhưng cái giá của việc được thoát tử là phải ở giữa hai thế giới. Con người tồn tại xấu hay tốt tôi muốn biết được cần phải có thời gian trải qua mà không thể đoán được. Nhưng họ thì khác, chỉ cần họ là quỷ dữ, có ý niệm xấu, đều thể hiện qua hình dáng màu sắc trên gương mặt. Nếu lần đầu thấy tôi phải khiếp sợ thì giờ đã quá quen rồi, đôi khi nghĩ vậy tốt hơn những con người đội lốp giả tạo. 23h50’ Tiếng mưa tí tách nhỏ giọt như những giọt cà phê. Đêm đã khuya đường phố…
Chương 16: Được ôm em lần nữa
Em Và Anh Là Hai Thế GiớiTác giả: PhongThế giới mà tôi sống không chỉ có con người… Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ. Những con người xuyên thấu, gương mặt, cử chỉ thậm chí biểu cảm gương mặt chẳng khác nào người tồn tại. Có lẻ họ đang sống và làm việc như chúng ta ở một thế giới song song, tôi nghĩ vậy. Từ lúc nào tôi có thể nhìn thấy họ, có lẻ như trên phim thường nói là lúc bạn chết hụt một lần. Tôi cũng vậy, tai nạn ô tô hai năm trước không làm tôi chết được nhưng cái giá của việc được thoát tử là phải ở giữa hai thế giới. Con người tồn tại xấu hay tốt tôi muốn biết được cần phải có thời gian trải qua mà không thể đoán được. Nhưng họ thì khác, chỉ cần họ là quỷ dữ, có ý niệm xấu, đều thể hiện qua hình dáng màu sắc trên gương mặt. Nếu lần đầu thấy tôi phải khiếp sợ thì giờ đã quá quen rồi, đôi khi nghĩ vậy tốt hơn những con người đội lốp giả tạo. 23h50’ Tiếng mưa tí tách nhỏ giọt như những giọt cà phê. Đêm đã khuya đường phố… 00hTôi đã ở đây, trung tâm quảng trường, nữa tiếng trước trời có đổ cơn mưa, nhưng giờ đã tạnh. Ánh sáng vàng mập mờ, cái bóng lom khom khuất trong tối rùng rùng bước ra, là lão ta. “huỵch” lão nằm sấp trên vũng nước.“này! Ông sao vậy” tôi chạy lại lay lão, người lão như băng, đã không còn mạch, lão chết rồi sao? Mặt tôi biến sắc.“ hừ…con người chung quy cũng chỉ đến vậy thôi” một điệu cười chế dĩu, hắn ở đây, tên quỷ đen trắng.“ hức…lão già này chẳng ngon gì hết, có mùi rượu nồng, loại rượu rẻ tiền” đưa tay vuốt mép hắn chê bai.“ ngươi đã làm ông ấy chết?” tôi lùi lại cách hắn chừng năm mét.“ ta không có thời gian cho chuyện tầm phào. Tên kia! Lại đây” hắn ra lệnh, đưa tay lên toan kéo cổ tôi lại.“…” tôi nhếch mép, không tác dụng gì, trước ngực là mặt dây chuyền pha lê máu, tôi tự tin mình an toàn.Hắn lừa tôi ra đây mục đích là gì? Sao hắn phải tốn công như vậy? vẫn đứng đó xem hắn muốn gì.Ánh mắt hắn xuyên qua người tôi như một luồn tia bắn tỉa khắp cơ thể, lạnh sống lưng, chợt rung mình, tay chân nỗi da gà. Hắn dừng bắn tỉa trước ngực tôi, phát hiện ra thứ màu đỏ đang phát sang sau lớp áo khoát sám tro.“hừ…ngươi nghĩ như vậy là đã thoát. Haha…ngu ngốc” hắn mở miệng khoái chí.“ aaa” bụng đau thấu dạ dày, lão đấm mạnh. Lão sống dậy? không chỉ là cái xác đang di chuyển đến nện tôi. Quá bất ngờ nên bị một đòn, nhưng karate bao năm quả không uổng, tôi nhanh chóng hạ lão. Khoang, mục đích không phải đánh gục tôi. Bất giác nhớ ra thì…nó đã không còn trên người, viên pha lê trong tay lão.“ ngu ngốc” hắn hạ giọng nhưng nâng tôi lên khỏi mặt đất, cơ thể này không nghe lời giờ chẳng có chút sức vùng vẫy.“bằn bằn bằn…” tiếng súng, là cảnh sát? Cảm nhận mình bay trên không trung.Đầu hơi choáng, tôi đứng dậy xoay khớp cổ“ anh! Anh có sao không” cô ấy chạy lại ôm lấy cổ tôi.“em…” cô ấy ôm tôi, ôm tôi, cảm giác này bao lâu rồi. Tôi giữ chặt cô ấy, sợ rằng đây chỉ là mơ.Bấy giờ Linh còn chưa nhận ra, tim tôi rạo rực, vừa vui vừa sợ. Lúc này chỉ muốn thời gian ngừng trôi lúc này, lúc tôi lại được ôm lấy em.
00h
Tôi đã ở đây, trung tâm quảng trường, nữa tiếng trước trời có đổ cơn mưa, nhưng giờ đã tạnh. Ánh sáng vàng mập mờ, cái bóng lom khom khuất trong tối rùng rùng bước ra, là lão ta. “huỵch” lão nằm sấp trên vũng nước.
“này! Ông sao vậy” tôi chạy lại lay lão, người lão như băng, đã không còn mạch, lão chết rồi sao? Mặt tôi biến sắc.
“ hừ…con người chung quy cũng chỉ đến vậy thôi” một điệu cười chế dĩu, hắn ở đây, tên quỷ đen trắng.
“ hức…lão già này chẳng ngon gì hết, có mùi rượu nồng, loại rượu rẻ tiền” đưa tay vuốt mép hắn chê bai.
“ ngươi đã làm ông ấy chết?” tôi lùi lại cách hắn chừng năm mét.
“ ta không có thời gian cho chuyện tầm phào. Tên kia! Lại đây” hắn ra lệnh, đưa tay lên toan kéo cổ tôi lại.
“…” tôi nhếch mép, không tác dụng gì, trước ngực là mặt dây chuyền pha lê máu, tôi tự tin mình an toàn.
Hắn lừa tôi ra đây mục đích là gì? Sao hắn phải tốn công như vậy? vẫn đứng đó xem hắn muốn gì.
Ánh mắt hắn xuyên qua người tôi như một luồn tia bắn tỉa khắp cơ thể, lạnh sống lưng, chợt rung mình, tay chân nỗi da gà. Hắn dừng bắn tỉa trước ngực tôi, phát hiện ra thứ màu đỏ đang phát sang sau lớp áo khoát sám tro.
“hừ…ngươi nghĩ như vậy là đã thoát. Haha…ngu ngốc” hắn mở miệng khoái chí.
“ aaa” bụng đau thấu dạ dày, lão đấm mạnh. Lão sống dậy? không chỉ là cái xác đang di chuyển đến nện tôi. Quá bất ngờ nên bị một đòn, nhưng karate bao năm quả không uổng, tôi nhanh chóng hạ lão. Khoang, mục đích không phải đánh gục tôi. Bất giác nhớ ra thì…nó đã không còn trên người, viên pha lê trong tay lão.
“ ngu ngốc” hắn hạ giọng nhưng nâng tôi lên khỏi mặt đất, cơ thể này không nghe lời giờ chẳng có chút sức vùng vẫy.
“bằn bằn bằn…” tiếng súng, là cảnh sát? Cảm nhận mình bay trên không trung.
Đầu hơi choáng, tôi đứng dậy xoay khớp cổ
“ anh! Anh có sao không” cô ấy chạy lại ôm lấy cổ tôi.
“em…” cô ấy ôm tôi, ôm tôi, cảm giác này bao lâu rồi. Tôi giữ chặt cô ấy, sợ rằng đây chỉ là mơ.
Bấy giờ Linh còn chưa nhận ra, tim tôi rạo rực, vừa vui vừa sợ. Lúc này chỉ muốn thời gian ngừng trôi lúc này, lúc tôi lại được ôm lấy em.
Em Và Anh Là Hai Thế GiớiTác giả: PhongThế giới mà tôi sống không chỉ có con người… Đôi mắt này không chỉ nhìn mà còn thấu những thực thể của một thế giới khác. Hàng ngày, hàng giờ, bất cứ nơi đâu tôi đều thấy họ. Những con người xuyên thấu, gương mặt, cử chỉ thậm chí biểu cảm gương mặt chẳng khác nào người tồn tại. Có lẻ họ đang sống và làm việc như chúng ta ở một thế giới song song, tôi nghĩ vậy. Từ lúc nào tôi có thể nhìn thấy họ, có lẻ như trên phim thường nói là lúc bạn chết hụt một lần. Tôi cũng vậy, tai nạn ô tô hai năm trước không làm tôi chết được nhưng cái giá của việc được thoát tử là phải ở giữa hai thế giới. Con người tồn tại xấu hay tốt tôi muốn biết được cần phải có thời gian trải qua mà không thể đoán được. Nhưng họ thì khác, chỉ cần họ là quỷ dữ, có ý niệm xấu, đều thể hiện qua hình dáng màu sắc trên gương mặt. Nếu lần đầu thấy tôi phải khiếp sợ thì giờ đã quá quen rồi, đôi khi nghĩ vậy tốt hơn những con người đội lốp giả tạo. 23h50’ Tiếng mưa tí tách nhỏ giọt như những giọt cà phê. Đêm đã khuya đường phố… 00hTôi đã ở đây, trung tâm quảng trường, nữa tiếng trước trời có đổ cơn mưa, nhưng giờ đã tạnh. Ánh sáng vàng mập mờ, cái bóng lom khom khuất trong tối rùng rùng bước ra, là lão ta. “huỵch” lão nằm sấp trên vũng nước.“này! Ông sao vậy” tôi chạy lại lay lão, người lão như băng, đã không còn mạch, lão chết rồi sao? Mặt tôi biến sắc.“ hừ…con người chung quy cũng chỉ đến vậy thôi” một điệu cười chế dĩu, hắn ở đây, tên quỷ đen trắng.“ hức…lão già này chẳng ngon gì hết, có mùi rượu nồng, loại rượu rẻ tiền” đưa tay vuốt mép hắn chê bai.“ ngươi đã làm ông ấy chết?” tôi lùi lại cách hắn chừng năm mét.“ ta không có thời gian cho chuyện tầm phào. Tên kia! Lại đây” hắn ra lệnh, đưa tay lên toan kéo cổ tôi lại.“…” tôi nhếch mép, không tác dụng gì, trước ngực là mặt dây chuyền pha lê máu, tôi tự tin mình an toàn.Hắn lừa tôi ra đây mục đích là gì? Sao hắn phải tốn công như vậy? vẫn đứng đó xem hắn muốn gì.Ánh mắt hắn xuyên qua người tôi như một luồn tia bắn tỉa khắp cơ thể, lạnh sống lưng, chợt rung mình, tay chân nỗi da gà. Hắn dừng bắn tỉa trước ngực tôi, phát hiện ra thứ màu đỏ đang phát sang sau lớp áo khoát sám tro.“hừ…ngươi nghĩ như vậy là đã thoát. Haha…ngu ngốc” hắn mở miệng khoái chí.“ aaa” bụng đau thấu dạ dày, lão đấm mạnh. Lão sống dậy? không chỉ là cái xác đang di chuyển đến nện tôi. Quá bất ngờ nên bị một đòn, nhưng karate bao năm quả không uổng, tôi nhanh chóng hạ lão. Khoang, mục đích không phải đánh gục tôi. Bất giác nhớ ra thì…nó đã không còn trên người, viên pha lê trong tay lão.“ ngu ngốc” hắn hạ giọng nhưng nâng tôi lên khỏi mặt đất, cơ thể này không nghe lời giờ chẳng có chút sức vùng vẫy.“bằn bằn bằn…” tiếng súng, là cảnh sát? Cảm nhận mình bay trên không trung.Đầu hơi choáng, tôi đứng dậy xoay khớp cổ“ anh! Anh có sao không” cô ấy chạy lại ôm lấy cổ tôi.“em…” cô ấy ôm tôi, ôm tôi, cảm giác này bao lâu rồi. Tôi giữ chặt cô ấy, sợ rằng đây chỉ là mơ.Bấy giờ Linh còn chưa nhận ra, tim tôi rạo rực, vừa vui vừa sợ. Lúc này chỉ muốn thời gian ngừng trôi lúc này, lúc tôi lại được ôm lấy em.