Edit+beta: Tử Liên Hoa 1612 Lúc Xuyên Nguyệt mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chỉ cảm thấy một mùi gay mũi xông vào mũi, gần như khiến người ta muốn nôn mửa. Cô bịt miệng mũi lại theo bản năng, mở mắt ra chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tiếng ruột nhúc nhích truyền đến, cả dạ dày co rút đau đớn. Thật đói! Cô rên nhẹ một tiếng, lúc này mới phát hiện cả thân thể đều bủn rủn vô lực, đầu óc choáng váng, hình như thân thể còn nóng rực. Đây là nơi nào, tại sao cô lại ở đây? Trí nhớ trôi ngược lại, đột nhiên cô trợn to hai mắt, cô...... Không phải cô ngã từ trên cầu thang xuống à...... Cô tên là Xuyên Nguyệt, hai mươi hai tuổi, mới từ trường học ra ngoài nên quyết tâm phấn đấu vô cùng mãnh liệt, nhưng mụ quản lý trời đánh đoán chừng là đã đến thời mãn kinh, cả ngày tìm cô bới móc. Hôm nay cô đi làm chỉ tới muộn một giây, bà cô chua ngoa kia hết lần này tới lần khác nói cô đã trễ một phút, trừ sạch lương chuyền cần của cô. Con bà nó bà cô chết tiệt, chẳng lẽ…
Chương 42: Nụ hôn
Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!Tác giả: Yên MộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit+beta: Tử Liên Hoa 1612 Lúc Xuyên Nguyệt mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chỉ cảm thấy một mùi gay mũi xông vào mũi, gần như khiến người ta muốn nôn mửa. Cô bịt miệng mũi lại theo bản năng, mở mắt ra chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tiếng ruột nhúc nhích truyền đến, cả dạ dày co rút đau đớn. Thật đói! Cô rên nhẹ một tiếng, lúc này mới phát hiện cả thân thể đều bủn rủn vô lực, đầu óc choáng váng, hình như thân thể còn nóng rực. Đây là nơi nào, tại sao cô lại ở đây? Trí nhớ trôi ngược lại, đột nhiên cô trợn to hai mắt, cô...... Không phải cô ngã từ trên cầu thang xuống à...... Cô tên là Xuyên Nguyệt, hai mươi hai tuổi, mới từ trường học ra ngoài nên quyết tâm phấn đấu vô cùng mãnh liệt, nhưng mụ quản lý trời đánh đoán chừng là đã đến thời mãn kinh, cả ngày tìm cô bới móc. Hôm nay cô đi làm chỉ tới muộn một giây, bà cô chua ngoa kia hết lần này tới lần khác nói cô đã trễ một phút, trừ sạch lương chuyền cần của cô. Con bà nó bà cô chết tiệt, chẳng lẽ… Editor: TranhRăng môi đối chọi nhau, rõ ràng nàng nghe được âm thanh của hắn truyền vào trong tai.Đột nhiên trong đầu Bùi Sắt nổi lên con ngươi sâu không đáy của U Ly, có lẽ, hắn nói, có thể là sự thật. U Ly nhưng mà nghĩ muốn chỉnh nàng.Dù sao, nàng cũng không biết chuyện huống hồ là lúc không hiểu tại sao lại an bài ở nơi đó.Trong lòng cuối cùng là tin vài phần. U Cầm Ca nhìn mặt nàng úp mở không chắc, biết trong lòng nàng suy nghĩ, vì thế ngưng lại nụ hôn, hôn nhẹ lên trán nàng, trong mắt lộ ra ánh sáng nhu hòa, cùng đợi câu hỏi của nàng."Hôm nay lâu lắm ngươi mới lên xe ngựa, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngươi không ở cùng một chỗ với thái hậu sao?"U Cầm Ca mỉm cười: "Sau khi ngươi đi không lâu, ta liền bị hoàng thúc gọi đi dùng ta, ta ở trong cung đợi hắn nửa ngày, sau khi hắn trở về, chúng tôi đánh mấy ván cờ, lúc này hắn mới cho ta rời đi, cho nên, thời gian kéo dài."Đợi hắn nửa ngày?Sắc mặt Bùi Sắc ửng đỏ.Nửa ngày kia không phải là nửa ngày U Ly tới gặp nàng, nhưng lại cưỡng hôn nàng.Chóp mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh trên người U Cầm Ca, Bùi Sắt nâng mắt nhìn hắn một cái, dưới ánh trăng, mặt mày của hắn dị thường ôn nhuận, làm cho lòng người nhộn nhạo. Không đợi hắn trả lời, nàng đã thẹn thùng cúi đầu, giọng nói như muỗi nói: "Ta không hỏi nguyên nhân, ta tin ngươi."Mặt mày U Cầm Ca sáng lên, hắn cúi đầu xuống, lập tức thuận lợi che môi nàng lại, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn ngươi đã tin ta, A Sắt.. ..."Dưới ánh trăng, trên hồ nước, bóng dáng hai người hòa một chỗ, cảnh xuân kiều diễm làm người ta mơ màng.Bùi Sắt bị hôn đến đầu óc choáng váng, lúc sắp nhũn ra, nàng theo bản năng nắm lấy quần áo hắn, ổn định thân hình. U Cầm Ca nhìn nàng một cái, lại đưa tay cầm tay của nàng để ở cổ mình: "Ôm ta...."Trong lòng Bùi Sắt run lên, cuối cùng thần kinh không thắng dụ hoặc, ôm cổ hắn.Nhờ vậy môi của hắn càng xâm nhập thêm, ôn nhu đến mức tận cùng, cũng làm tâm người sợ đến mức tận cùng. Chỉ là lúc nụ hôn sâu qua đi, hắn lại đột nhiên nắm bả vai Bùi Sắt nói: "Ta đưa ngươi trở về."Bùi Sắt thở hổn hển gật đầu.Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không phải dắt tay nàng mà là bồng nàng lên. Bùi Sắt kinh ngạc hô một tiếng, sợ tới mức vội vàng ôm sát cổ hắn.Bóng đêm cũng không phải rất sâu, bên trong phủ còn có hạ nhân đi lại, nhìn thấy vương gia ôm một người đều kinh hãi không thôi, nhìn kĩ lại là vương phi, kinh dị biến thành hâm mộ.Xem ra địa vị của vương phi trong lòng vương gia không phải tầm thường.Đưa Bùi Sắt trở về, U Cầm Ca cũng không ngủ lại, điều này cũng làm cho tâm tình của Bùi Sắt vốn khẩn trương cũng thả lỏng hơn.Nàng nhìn ánh mắt ái muội của Bùi Nhiên, chỉ cảm thấy má và mang tai có thể bỏng người, bất đắc dĩ, nàng đành phải dùng chăn che kín đầu rồi vội vàng nói với Bùi Nhiên: "Ngươi ra ngoài, ra ngoài."Bùi Nhiên bật cười, vừa đi vừa nói: "Được, được, nô tỳ không trêu ghẹo người."Đợi trong phòng không có một bóng người, Bùi Sắt mới thò đầu ra, hơn nửa ngày mới đụng đến môi, si ngốc cười rộ lên.******************************* tuyến phân cách ******************************Thư phòng Tấn Vương phủ.U Cầm Ca bước vào, mấy người trong phòng đều đã cười đến ái muội, trừ bỏ U Hi Nhiên. Chỉ nghe U Qúy Minh trêu ghẹo nói: "Có thể nói tam ca thật bản lãnh, ta đã nói chỉ cần Tam ca xuất mã, tất nhiên có thể bắt được tâm của giai nhân, không nghĩ tới quả thực Tam ca không phụ kì vọng.""Xú tiểu tử, Tam ca có bản lĩnh, ngươi cũng không phải hôm nay mới biết được.!" U Tử Hàm trừng mắt nhìn U Qúy Minh một cái."Ngươi thật tâm thích nàng sao?" Mấy người đang trêu ghẹo, chợt nghe một âm thanh không hợp đến cực điểm phá tan bầu không khí vui vẻ hòa thuận.U Cầm Ca quay đầu lại nhìn U Hi Nhiên, chỉ thấy hắn một thân hồng ý ngồi ở cuối cùng, tuy là hắn nói chuyện, nhưng ngón tay lại ma xát ly trà bên cạnh không nhìn hắn, làm như không chút để ý, lại giống như cực kỳ cố ý."Ta có thích nàng hay không, rất quan trọng?" U Cầm Ca lạnh nhạt mở miệng, ngồi xuống ở chỗ bên trên, mâu quang thâm trầm nói, "Mặc dù ta không thể xác định nàng có phải là thám tử của U Ly không, nhưng mà theo ta mà nói, trên người nàng có bí mật mà chúng ta không biết. Bởi vì tính tình của nàng, cùng các ngươi tìm hiểu hoàn toàn bất đồng."
Editor: Tranh
Răng môi đối chọi nhau, rõ ràng nàng nghe được âm thanh của hắn truyền vào trong tai.
Đột nhiên trong đầu Bùi Sắt nổi lên con ngươi sâu không đáy của U Ly, có lẽ, hắn nói, có thể là sự thật. U Ly nhưng mà nghĩ muốn chỉnh nàng.
Dù sao, nàng cũng không biết chuyện huống hồ là lúc không hiểu tại sao lại an bài ở nơi đó.
Trong lòng cuối cùng là tin vài phần. U Cầm Ca nhìn mặt nàng úp mở không chắc, biết trong lòng nàng suy nghĩ, vì thế ngưng lại nụ hôn, hôn nhẹ lên trán nàng, trong mắt lộ ra ánh sáng nhu hòa, cùng đợi câu hỏi của nàng.
"Hôm nay lâu lắm ngươi mới lên xe ngựa, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngươi không ở cùng một chỗ với thái hậu sao?"
U Cầm Ca mỉm cười: "Sau khi ngươi đi không lâu, ta liền bị hoàng thúc gọi đi dùng ta, ta ở trong cung đợi hắn nửa ngày, sau khi hắn trở về, chúng tôi đánh mấy ván cờ, lúc này hắn mới cho ta rời đi, cho nên, thời gian kéo dài."
Đợi hắn nửa ngày?
Sắc mặt Bùi Sắc ửng đỏ.
Nửa ngày kia không phải là nửa ngày U Ly tới gặp nàng, nhưng lại cưỡng hôn nàng.
Chóp mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh trên người U Cầm Ca, Bùi Sắt nâng mắt nhìn hắn một cái, dưới ánh trăng, mặt mày của hắn dị thường ôn nhuận, làm cho lòng người nhộn nhạo. Không đợi hắn trả lời, nàng đã thẹn thùng cúi đầu, giọng nói như muỗi nói: "Ta không hỏi nguyên nhân, ta tin ngươi."
Mặt mày U Cầm Ca sáng lên, hắn cúi đầu xuống, lập tức thuận lợi che môi nàng lại, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn ngươi đã tin ta, A Sắt.. ..."
Dưới ánh trăng, trên hồ nước, bóng dáng hai người hòa một chỗ, cảnh xuân kiều diễm làm người ta mơ màng.
Bùi Sắt bị hôn đến đầu óc choáng váng, lúc sắp nhũn ra, nàng theo bản năng nắm lấy quần áo hắn, ổn định thân hình. U Cầm Ca nhìn nàng một cái, lại đưa tay cầm tay của nàng để ở cổ mình: "Ôm ta...."
Trong lòng Bùi Sắt run lên, cuối cùng thần kinh không thắng dụ hoặc, ôm cổ hắn.
Nhờ vậy môi của hắn càng xâm nhập thêm, ôn nhu đến mức tận cùng, cũng làm tâm người sợ đến mức tận cùng. Chỉ là lúc nụ hôn sâu qua đi, hắn lại đột nhiên nắm bả vai Bùi Sắt nói: "Ta đưa ngươi trở về."
Bùi Sắt thở hổn hển gật đầu.
Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không phải dắt tay nàng mà là bồng nàng lên. Bùi Sắt kinh ngạc hô một tiếng, sợ tới mức vội vàng ôm sát cổ hắn.
Bóng đêm cũng không phải rất sâu, bên trong phủ còn có hạ nhân đi lại, nhìn thấy vương gia ôm một người đều kinh hãi không thôi, nhìn kĩ lại là vương phi, kinh dị biến thành hâm mộ.
Xem ra địa vị của vương phi trong lòng vương gia không phải tầm thường.
Đưa Bùi Sắt trở về, U Cầm Ca cũng không ngủ lại, điều này cũng làm cho tâm tình của Bùi Sắt vốn khẩn trương cũng thả lỏng hơn.
Nàng nhìn ánh mắt ái muội của Bùi Nhiên, chỉ cảm thấy má và mang tai có thể bỏng người, bất đắc dĩ, nàng đành phải dùng chăn che kín đầu rồi vội vàng nói với Bùi Nhiên: "Ngươi ra ngoài, ra ngoài."
Bùi Nhiên bật cười, vừa đi vừa nói: "Được, được, nô tỳ không trêu ghẹo người."
Đợi trong phòng không có một bóng người, Bùi Sắt mới thò đầu ra, hơn nửa ngày mới đụng đến môi, si ngốc cười rộ lên.
******************************* tuyến phân cách ******************************
Thư phòng Tấn Vương phủ.
U Cầm Ca bước vào, mấy người trong phòng đều đã cười đến ái muội, trừ bỏ U Hi Nhiên. Chỉ nghe U Qúy Minh trêu ghẹo nói: "Có thể nói tam ca thật bản lãnh, ta đã nói chỉ cần Tam ca xuất mã, tất nhiên có thể bắt được tâm của giai nhân, không nghĩ tới quả thực Tam ca không phụ kì vọng."
"Xú tiểu tử, Tam ca có bản lĩnh, ngươi cũng không phải hôm nay mới biết được.!" U Tử Hàm trừng mắt nhìn U Qúy Minh một cái.
"Ngươi thật tâm thích nàng sao?" Mấy người đang trêu ghẹo, chợt nghe một âm thanh không hợp đến cực điểm phá tan bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
U Cầm Ca quay đầu lại nhìn U Hi Nhiên, chỉ thấy hắn một thân hồng ý ngồi ở cuối cùng, tuy là hắn nói chuyện, nhưng ngón tay lại ma xát ly trà bên cạnh không nhìn hắn, làm như không chút để ý, lại giống như cực kỳ cố ý.
"Ta có thích nàng hay không, rất quan trọng?" U Cầm Ca lạnh nhạt mở miệng, ngồi xuống ở chỗ bên trên, mâu quang thâm trầm nói, "Mặc dù ta không thể xác định nàng có phải là thám tử của U Ly không, nhưng mà theo ta mà nói, trên người nàng có bí mật mà chúng ta không biết. Bởi vì tính tình của nàng, cùng các ngươi tìm hiểu hoàn toàn bất đồng."
Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!Tác giả: Yên MộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit+beta: Tử Liên Hoa 1612 Lúc Xuyên Nguyệt mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chỉ cảm thấy một mùi gay mũi xông vào mũi, gần như khiến người ta muốn nôn mửa. Cô bịt miệng mũi lại theo bản năng, mở mắt ra chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tiếng ruột nhúc nhích truyền đến, cả dạ dày co rút đau đớn. Thật đói! Cô rên nhẹ một tiếng, lúc này mới phát hiện cả thân thể đều bủn rủn vô lực, đầu óc choáng váng, hình như thân thể còn nóng rực. Đây là nơi nào, tại sao cô lại ở đây? Trí nhớ trôi ngược lại, đột nhiên cô trợn to hai mắt, cô...... Không phải cô ngã từ trên cầu thang xuống à...... Cô tên là Xuyên Nguyệt, hai mươi hai tuổi, mới từ trường học ra ngoài nên quyết tâm phấn đấu vô cùng mãnh liệt, nhưng mụ quản lý trời đánh đoán chừng là đã đến thời mãn kinh, cả ngày tìm cô bới móc. Hôm nay cô đi làm chỉ tới muộn một giây, bà cô chua ngoa kia hết lần này tới lần khác nói cô đã trễ một phút, trừ sạch lương chuyền cần của cô. Con bà nó bà cô chết tiệt, chẳng lẽ… Editor: TranhRăng môi đối chọi nhau, rõ ràng nàng nghe được âm thanh của hắn truyền vào trong tai.Đột nhiên trong đầu Bùi Sắt nổi lên con ngươi sâu không đáy của U Ly, có lẽ, hắn nói, có thể là sự thật. U Ly nhưng mà nghĩ muốn chỉnh nàng.Dù sao, nàng cũng không biết chuyện huống hồ là lúc không hiểu tại sao lại an bài ở nơi đó.Trong lòng cuối cùng là tin vài phần. U Cầm Ca nhìn mặt nàng úp mở không chắc, biết trong lòng nàng suy nghĩ, vì thế ngưng lại nụ hôn, hôn nhẹ lên trán nàng, trong mắt lộ ra ánh sáng nhu hòa, cùng đợi câu hỏi của nàng."Hôm nay lâu lắm ngươi mới lên xe ngựa, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngươi không ở cùng một chỗ với thái hậu sao?"U Cầm Ca mỉm cười: "Sau khi ngươi đi không lâu, ta liền bị hoàng thúc gọi đi dùng ta, ta ở trong cung đợi hắn nửa ngày, sau khi hắn trở về, chúng tôi đánh mấy ván cờ, lúc này hắn mới cho ta rời đi, cho nên, thời gian kéo dài."Đợi hắn nửa ngày?Sắc mặt Bùi Sắc ửng đỏ.Nửa ngày kia không phải là nửa ngày U Ly tới gặp nàng, nhưng lại cưỡng hôn nàng.Chóp mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh trên người U Cầm Ca, Bùi Sắt nâng mắt nhìn hắn một cái, dưới ánh trăng, mặt mày của hắn dị thường ôn nhuận, làm cho lòng người nhộn nhạo. Không đợi hắn trả lời, nàng đã thẹn thùng cúi đầu, giọng nói như muỗi nói: "Ta không hỏi nguyên nhân, ta tin ngươi."Mặt mày U Cầm Ca sáng lên, hắn cúi đầu xuống, lập tức thuận lợi che môi nàng lại, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn ngươi đã tin ta, A Sắt.. ..."Dưới ánh trăng, trên hồ nước, bóng dáng hai người hòa một chỗ, cảnh xuân kiều diễm làm người ta mơ màng.Bùi Sắt bị hôn đến đầu óc choáng váng, lúc sắp nhũn ra, nàng theo bản năng nắm lấy quần áo hắn, ổn định thân hình. U Cầm Ca nhìn nàng một cái, lại đưa tay cầm tay của nàng để ở cổ mình: "Ôm ta...."Trong lòng Bùi Sắt run lên, cuối cùng thần kinh không thắng dụ hoặc, ôm cổ hắn.Nhờ vậy môi của hắn càng xâm nhập thêm, ôn nhu đến mức tận cùng, cũng làm tâm người sợ đến mức tận cùng. Chỉ là lúc nụ hôn sâu qua đi, hắn lại đột nhiên nắm bả vai Bùi Sắt nói: "Ta đưa ngươi trở về."Bùi Sắt thở hổn hển gật đầu.Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không phải dắt tay nàng mà là bồng nàng lên. Bùi Sắt kinh ngạc hô một tiếng, sợ tới mức vội vàng ôm sát cổ hắn.Bóng đêm cũng không phải rất sâu, bên trong phủ còn có hạ nhân đi lại, nhìn thấy vương gia ôm một người đều kinh hãi không thôi, nhìn kĩ lại là vương phi, kinh dị biến thành hâm mộ.Xem ra địa vị của vương phi trong lòng vương gia không phải tầm thường.Đưa Bùi Sắt trở về, U Cầm Ca cũng không ngủ lại, điều này cũng làm cho tâm tình của Bùi Sắt vốn khẩn trương cũng thả lỏng hơn.Nàng nhìn ánh mắt ái muội của Bùi Nhiên, chỉ cảm thấy má và mang tai có thể bỏng người, bất đắc dĩ, nàng đành phải dùng chăn che kín đầu rồi vội vàng nói với Bùi Nhiên: "Ngươi ra ngoài, ra ngoài."Bùi Nhiên bật cười, vừa đi vừa nói: "Được, được, nô tỳ không trêu ghẹo người."Đợi trong phòng không có một bóng người, Bùi Sắt mới thò đầu ra, hơn nửa ngày mới đụng đến môi, si ngốc cười rộ lên.******************************* tuyến phân cách ******************************Thư phòng Tấn Vương phủ.U Cầm Ca bước vào, mấy người trong phòng đều đã cười đến ái muội, trừ bỏ U Hi Nhiên. Chỉ nghe U Qúy Minh trêu ghẹo nói: "Có thể nói tam ca thật bản lãnh, ta đã nói chỉ cần Tam ca xuất mã, tất nhiên có thể bắt được tâm của giai nhân, không nghĩ tới quả thực Tam ca không phụ kì vọng.""Xú tiểu tử, Tam ca có bản lĩnh, ngươi cũng không phải hôm nay mới biết được.!" U Tử Hàm trừng mắt nhìn U Qúy Minh một cái."Ngươi thật tâm thích nàng sao?" Mấy người đang trêu ghẹo, chợt nghe một âm thanh không hợp đến cực điểm phá tan bầu không khí vui vẻ hòa thuận.U Cầm Ca quay đầu lại nhìn U Hi Nhiên, chỉ thấy hắn một thân hồng ý ngồi ở cuối cùng, tuy là hắn nói chuyện, nhưng ngón tay lại ma xát ly trà bên cạnh không nhìn hắn, làm như không chút để ý, lại giống như cực kỳ cố ý."Ta có thích nàng hay không, rất quan trọng?" U Cầm Ca lạnh nhạt mở miệng, ngồi xuống ở chỗ bên trên, mâu quang thâm trầm nói, "Mặc dù ta không thể xác định nàng có phải là thám tử của U Ly không, nhưng mà theo ta mà nói, trên người nàng có bí mật mà chúng ta không biết. Bởi vì tính tình của nàng, cùng các ngươi tìm hiểu hoàn toàn bất đồng."