1. - "Mày còn dùng dằng gì nữa hả? Đi ngay và luôn đi!" Bố tôi mang bộ mặt vô cùng tươi tỉnh quát tôi, tay xách va li đồ đạc của tôi ra cửa, luôn miệng đuổi tôi đi học. Tôi bực mình trước sự hăng hái thái quá của ông, hung hăng vặc lại: "Có ông bố nào đuổi con gái ra khỏi nhà nhiệt tình như bố không? Con 17 tuổi rồi, con có chân và khác tự đi được! Khỏi đuổi!" Bố bực mình, chống nạnh: "Ai dạy mày láo thế hả???" Tôi cười nhăn nhở, xách đống đồ chạy ra sân đón xe: "Chẳng biết tại ai cứ chiều con lắm vào cơ?!" 2. Từ khi tôi nhận thông báo tới ôn thi Hóa học cấp quốc gia ở Hà Nội thì bố mẹ tôi đã rất phấn khích, chuẩn bị tất thảy mọi thứ cho sáu tháng quan trọng này. Mẹ tôi dặn tôi kĩ càng nhất có thể: "Du! Con xuống thành phố học, không có bố mẹ, phải chú ý học hành, không được yêu đương linh tinh rồi bỏ lỡ tương lai, ảnh hưởng nhiều lắm biết chưa? Mà thằng Quân nó cũng không để yên đâu đấy!" Dặn dò kĩ như thế này chỉ có bà mẹ siêu kĩ tính của tôi thôi! Tôi bĩu môi: "Con trai thời…
Chương 4
Tôi Và Anh: Thanh Xuân Rực RỡTác giả: Black An.JellTruyện Hài Hước1. - "Mày còn dùng dằng gì nữa hả? Đi ngay và luôn đi!" Bố tôi mang bộ mặt vô cùng tươi tỉnh quát tôi, tay xách va li đồ đạc của tôi ra cửa, luôn miệng đuổi tôi đi học. Tôi bực mình trước sự hăng hái thái quá của ông, hung hăng vặc lại: "Có ông bố nào đuổi con gái ra khỏi nhà nhiệt tình như bố không? Con 17 tuổi rồi, con có chân và khác tự đi được! Khỏi đuổi!" Bố bực mình, chống nạnh: "Ai dạy mày láo thế hả???" Tôi cười nhăn nhở, xách đống đồ chạy ra sân đón xe: "Chẳng biết tại ai cứ chiều con lắm vào cơ?!" 2. Từ khi tôi nhận thông báo tới ôn thi Hóa học cấp quốc gia ở Hà Nội thì bố mẹ tôi đã rất phấn khích, chuẩn bị tất thảy mọi thứ cho sáu tháng quan trọng này. Mẹ tôi dặn tôi kĩ càng nhất có thể: "Du! Con xuống thành phố học, không có bố mẹ, phải chú ý học hành, không được yêu đương linh tinh rồi bỏ lỡ tương lai, ảnh hưởng nhiều lắm biết chưa? Mà thằng Quân nó cũng không để yên đâu đấy!" Dặn dò kĩ như thế này chỉ có bà mẹ siêu kĩ tính của tôi thôi! Tôi bĩu môi: "Con trai thời… 1.Từ ngày đánh nhau xong, họ không gặp lại nhau.Phù! May thật đấy! Không thì trời đất loạn hết lên mất, đánh nhau gà bay chó sủa!Ấy ấy ấy, chết, tôi có nhầm đôi chút! Hì hìVì hai người đều là những con nghiện điện thoại thông minh, lại đều thích đi dạo một mình ở vườn trường. Oahaha, đúng như dự đoán, đi cái kiểu vậy thì chỉ có tông vào nhau chứ gì nữa?Vân Du thấp hơn Vũ Phong gần một cái đầu nên tất nhiên đầu của cô va 'cộp' một nhát vào cằm anh.-"Đệch! Đứa nào đi không nhìn?" - đồng thanh quát to.Cũng đồng loạt ngước lên theo phản xạ.- "Đồ con lợn nhà cô!"- "Đồ con lợn nhà anh!"Ơ hay quá nhở? Đến chửi nhau cũng phải giống nhau thế?Anh giành nói trước: "Từ cái con bé nằm ra đường ăn vạ tôi, cô là đứa thứ hai tôi thù đấy!"Cô cũng chả vừa, vặc lại: "Từ cái tên lái xe trâu điên, anh là thằng đồi bại thứ hai tôi căm. Hứ!"Hai bên đều ngẩn người, ngỡ ra một lúc để tiêu hóa.Vân Du lần này phản ứng nhanh hơn: "Ái chà! Tôi cứ tưởng mình nhầm khi thấy anh quen quen, ai ngờ lại chính là tên lái xe đần độn hôm đó!"- "Cô mới đần độn ý! Tự dưng lao vào đầu xe tôi? Đồ mưu mô xảo quyệt!"- "Anh là đồ vô đạo đức!"- "Cô là đồ điêu ngoa!"- "Mẹ kiếp!!!"Họ chửi từ lúc mặt trời trên đỉnh đầu tới tối mịt.Thiệt lòng, tôi chẳng biết họ chửi những gì mà nhiều thế nữa?!2.Anh trai Vân Du - Trần Minh Quân, cuối cùng cũng đã biết tin em gái vàng, em gái vàng, em gái kim cương của mình hẹn hò.Phản ứng ban đầu là kinh ngạc, sau đó là tức, sau nữa là lo lắng. Anh lập tức bỏ dở gói thầu chung cư ở Sài Gòn bay thẳng về Hà Nội.Nhấc máy gọi: "Du! Thằng đó là thằng nào?"3.Vân Du khỏe như trâu bị cảm lạnh, sốt 39 độ, rên hừ hừ như bị dại. Bạn Ngọc lại về quê tận Đà Nẵng, không thể lên kịp.Cô chẳng quen biết một ai ở đây, thực ra là không ai dám chăm sóc cô, vì quá bạo lực.Cô đành phải nhờ tới tên mặt lợn kia rồi!'Cốc...cốc'Vũ Phong ra mở cửa: "Anh cưu mang tôi ngày hôm nay được không? Tôi sắp chết vì ốm rồi!"Anh nhìn cô tàn tạ, mặt xanh lè, tóc tai bù xù, người nóng hầm hập, rốt cuộc, tặc lưỡi cho vào: "Vào đây tôi xem. Ốm thế kia mà lết tới đây được!"4.Tiếp đoạn ông anh trai già bảo vệ em gái yêu đuối >.
1.
Từ ngày đánh nhau xong, họ không gặp lại nhau.
Phù! May thật đấy! Không thì trời đất loạn hết lên mất, đánh nhau gà bay chó sủa!
Ấy ấy ấy, chết, tôi có nhầm đôi chút! Hì hì
Vì hai người đều là những con nghiện điện thoại thông minh, lại đều thích đi dạo một mình ở vườn trường. Oahaha, đúng như dự đoán, đi cái kiểu vậy thì chỉ có tông vào nhau chứ gì nữa?
Vân Du thấp hơn Vũ Phong gần một cái đầu nên tất nhiên đầu của cô va 'cộp' một nhát vào cằm anh.
-"Đệch! Đứa nào đi không nhìn?" - đồng thanh quát to.
Cũng đồng loạt ngước lên theo phản xạ.
- "Đồ con lợn nhà cô!"
- "Đồ con lợn nhà anh!"
Ơ hay quá nhở? Đến chửi nhau cũng phải giống nhau thế?
Anh giành nói trước: "Từ cái con bé nằm ra đường ăn vạ tôi, cô là đứa thứ hai tôi thù đấy!"
Cô cũng chả vừa, vặc lại: "Từ cái tên lái xe trâu điên, anh là thằng đồi bại thứ hai tôi căm. Hứ!"
Hai bên đều ngẩn người, ngỡ ra một lúc để tiêu hóa.
Vân Du lần này phản ứng nhanh hơn: "Ái chà! Tôi cứ tưởng mình nhầm khi thấy anh quen quen, ai ngờ lại chính là tên lái xe đần độn hôm đó!"
- "Cô mới đần độn ý! Tự dưng lao vào đầu xe tôi? Đồ mưu mô xảo quyệt!"
- "Anh là đồ vô đạo đức!"
- "Cô là đồ điêu ngoa!"
- "Mẹ kiếp!!!"
Họ chửi từ lúc mặt trời trên đỉnh đầu tới tối mịt.
Thiệt lòng, tôi chẳng biết họ chửi những gì mà nhiều thế nữa?!
2.
Anh trai Vân Du - Trần Minh Quân, cuối cùng cũng đã biết tin em gái vàng, em gái vàng, em gái kim cương của mình hẹn hò.
Phản ứng ban đầu là kinh ngạc, sau đó là tức, sau nữa là lo lắng. Anh lập tức bỏ dở gói thầu chung cư ở Sài Gòn bay thẳng về Hà Nội.
Nhấc máy gọi: "Du! Thằng đó là thằng nào?"
3.
Vân Du khỏe như trâu bị cảm lạnh, sốt 39 độ, rên hừ hừ như bị dại. Bạn Ngọc lại về quê tận Đà Nẵng, không thể lên kịp.
Cô chẳng quen biết một ai ở đây, thực ra là không ai dám chăm sóc cô, vì quá bạo lực.
Cô đành phải nhờ tới tên mặt lợn kia rồi!
'Cốc...cốc'
Vũ Phong ra mở cửa: "Anh cưu mang tôi ngày hôm nay được không? Tôi sắp chết vì ốm rồi!"
Anh nhìn cô tàn tạ, mặt xanh lè, tóc tai bù xù, người nóng hầm hập, rốt cuộc, tặc lưỡi cho vào: "Vào đây tôi xem. Ốm thế kia mà lết tới đây được!"
4.
Tiếp đoạn ông anh trai già bảo vệ em gái yêu đuối >.
Tôi Và Anh: Thanh Xuân Rực RỡTác giả: Black An.JellTruyện Hài Hước1. - "Mày còn dùng dằng gì nữa hả? Đi ngay và luôn đi!" Bố tôi mang bộ mặt vô cùng tươi tỉnh quát tôi, tay xách va li đồ đạc của tôi ra cửa, luôn miệng đuổi tôi đi học. Tôi bực mình trước sự hăng hái thái quá của ông, hung hăng vặc lại: "Có ông bố nào đuổi con gái ra khỏi nhà nhiệt tình như bố không? Con 17 tuổi rồi, con có chân và khác tự đi được! Khỏi đuổi!" Bố bực mình, chống nạnh: "Ai dạy mày láo thế hả???" Tôi cười nhăn nhở, xách đống đồ chạy ra sân đón xe: "Chẳng biết tại ai cứ chiều con lắm vào cơ?!" 2. Từ khi tôi nhận thông báo tới ôn thi Hóa học cấp quốc gia ở Hà Nội thì bố mẹ tôi đã rất phấn khích, chuẩn bị tất thảy mọi thứ cho sáu tháng quan trọng này. Mẹ tôi dặn tôi kĩ càng nhất có thể: "Du! Con xuống thành phố học, không có bố mẹ, phải chú ý học hành, không được yêu đương linh tinh rồi bỏ lỡ tương lai, ảnh hưởng nhiều lắm biết chưa? Mà thằng Quân nó cũng không để yên đâu đấy!" Dặn dò kĩ như thế này chỉ có bà mẹ siêu kĩ tính của tôi thôi! Tôi bĩu môi: "Con trai thời… 1.Từ ngày đánh nhau xong, họ không gặp lại nhau.Phù! May thật đấy! Không thì trời đất loạn hết lên mất, đánh nhau gà bay chó sủa!Ấy ấy ấy, chết, tôi có nhầm đôi chút! Hì hìVì hai người đều là những con nghiện điện thoại thông minh, lại đều thích đi dạo một mình ở vườn trường. Oahaha, đúng như dự đoán, đi cái kiểu vậy thì chỉ có tông vào nhau chứ gì nữa?Vân Du thấp hơn Vũ Phong gần một cái đầu nên tất nhiên đầu của cô va 'cộp' một nhát vào cằm anh.-"Đệch! Đứa nào đi không nhìn?" - đồng thanh quát to.Cũng đồng loạt ngước lên theo phản xạ.- "Đồ con lợn nhà cô!"- "Đồ con lợn nhà anh!"Ơ hay quá nhở? Đến chửi nhau cũng phải giống nhau thế?Anh giành nói trước: "Từ cái con bé nằm ra đường ăn vạ tôi, cô là đứa thứ hai tôi thù đấy!"Cô cũng chả vừa, vặc lại: "Từ cái tên lái xe trâu điên, anh là thằng đồi bại thứ hai tôi căm. Hứ!"Hai bên đều ngẩn người, ngỡ ra một lúc để tiêu hóa.Vân Du lần này phản ứng nhanh hơn: "Ái chà! Tôi cứ tưởng mình nhầm khi thấy anh quen quen, ai ngờ lại chính là tên lái xe đần độn hôm đó!"- "Cô mới đần độn ý! Tự dưng lao vào đầu xe tôi? Đồ mưu mô xảo quyệt!"- "Anh là đồ vô đạo đức!"- "Cô là đồ điêu ngoa!"- "Mẹ kiếp!!!"Họ chửi từ lúc mặt trời trên đỉnh đầu tới tối mịt.Thiệt lòng, tôi chẳng biết họ chửi những gì mà nhiều thế nữa?!2.Anh trai Vân Du - Trần Minh Quân, cuối cùng cũng đã biết tin em gái vàng, em gái vàng, em gái kim cương của mình hẹn hò.Phản ứng ban đầu là kinh ngạc, sau đó là tức, sau nữa là lo lắng. Anh lập tức bỏ dở gói thầu chung cư ở Sài Gòn bay thẳng về Hà Nội.Nhấc máy gọi: "Du! Thằng đó là thằng nào?"3.Vân Du khỏe như trâu bị cảm lạnh, sốt 39 độ, rên hừ hừ như bị dại. Bạn Ngọc lại về quê tận Đà Nẵng, không thể lên kịp.Cô chẳng quen biết một ai ở đây, thực ra là không ai dám chăm sóc cô, vì quá bạo lực.Cô đành phải nhờ tới tên mặt lợn kia rồi!'Cốc...cốc'Vũ Phong ra mở cửa: "Anh cưu mang tôi ngày hôm nay được không? Tôi sắp chết vì ốm rồi!"Anh nhìn cô tàn tạ, mặt xanh lè, tóc tai bù xù, người nóng hầm hập, rốt cuộc, tặc lưỡi cho vào: "Vào đây tôi xem. Ốm thế kia mà lết tới đây được!"4.Tiếp đoạn ông anh trai già bảo vệ em gái yêu đuối >.