Editor: Hàn Bích Ngọc Beta: Chị Hằng Lê Mới quá chính ngọ, thời tiết càng lúc càng thêm oi bức. Trên cây ve sầu kêu râm ran, không khí khô nóng xuyên qua mành lụa truyền vào trong phòng, ngay cả nha hoàn giơ quạt tròn quạt ra gió đều là khí nóng. Đào Cẩn ngồi gần cửa sổ, cầm trong tay một cây bút lông nhỏ luyện bút, nghiêm túc miêu tả viện ngoài đang nở rộ đầy hoa thạch lựu đỏ rực. Đại khái là tiết trời quá nóng, chân mày nàng càng chau càng chặt, trên trán non mịn chảy ra mồ hôi li ti, cuối cùng khó chịu đem trang giấy vò thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ. ”Không vẽ không vẽ nữa, không thú vị gì hết.” Nha hoàn hai bên trái phải thấy thế, dùng sức quạt càng thêm nhanh một chút. Các nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này không thoải mái. Đại nha hoàn Ngọc Minh lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hai bên thái dương nàng “Phải chăng Quận chúa là mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?” Đào Cẩn lắc lắc đầu, ánh mắt cố chấp dừng trên mảng hoa thạch lựu trên cây.…
Chương 38: Săn bắn
Độc Nhất Phu Nhân TâmTác giả: Phong Hà Du NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Hàn Bích Ngọc Beta: Chị Hằng Lê Mới quá chính ngọ, thời tiết càng lúc càng thêm oi bức. Trên cây ve sầu kêu râm ran, không khí khô nóng xuyên qua mành lụa truyền vào trong phòng, ngay cả nha hoàn giơ quạt tròn quạt ra gió đều là khí nóng. Đào Cẩn ngồi gần cửa sổ, cầm trong tay một cây bút lông nhỏ luyện bút, nghiêm túc miêu tả viện ngoài đang nở rộ đầy hoa thạch lựu đỏ rực. Đại khái là tiết trời quá nóng, chân mày nàng càng chau càng chặt, trên trán non mịn chảy ra mồ hôi li ti, cuối cùng khó chịu đem trang giấy vò thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ. ”Không vẽ không vẽ nữa, không thú vị gì hết.” Nha hoàn hai bên trái phải thấy thế, dùng sức quạt càng thêm nhanh một chút. Các nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này không thoải mái. Đại nha hoàn Ngọc Minh lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hai bên thái dương nàng “Phải chăng Quận chúa là mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?” Đào Cẩn lắc lắc đầu, ánh mắt cố chấp dừng trên mảng hoa thạch lựu trên cây.… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đào Cẩn uống một ngụm trà, sảng khoái đáp ứng.Bên này ăn sáng hòa thuận vui vẻ thì bên kia khu vực săn bắn lại ngược lại. Đám nam nhân buông thả tính tình, hùng hổ xem xét kỹ con mồi, sau đó không chút nương tay giương cung lên bắn, một phát tất trung.Tuấn mã đỏ thẫm đối ngược với hắc mã ở phía trước, người đó lập tức xoay người nhấc lên con mồi, “Du quận vương, đa tạ.”Đào Lâm Nguyên rút tên phía sau chân con thỏ, giao cho tôi tớ đằng sau, nâng mắt nhìn về phía nam nhân đối diện.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Cẩn uống một ngụm trà, sảng khoái đáp ứng.
Bên này ăn sáng hòa thuận vui vẻ thì bên kia khu vực săn bắn lại ngược lại. Đám nam nhân buông thả tính tình, hùng hổ xem xét kỹ con mồi, sau đó không chút nương tay giương cung lên bắn, một phát tất trung.
Tuấn mã đỏ thẫm đối ngược với hắc mã ở phía trước, người đó lập tức xoay người nhấc lên con mồi, “Du quận vương, đa tạ.”
Đào Lâm Nguyên rút tên phía sau chân con thỏ, giao cho tôi tớ đằng sau, nâng mắt nhìn về phía nam nhân đối diện.
Độc Nhất Phu Nhân TâmTác giả: Phong Hà Du NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Hàn Bích Ngọc Beta: Chị Hằng Lê Mới quá chính ngọ, thời tiết càng lúc càng thêm oi bức. Trên cây ve sầu kêu râm ran, không khí khô nóng xuyên qua mành lụa truyền vào trong phòng, ngay cả nha hoàn giơ quạt tròn quạt ra gió đều là khí nóng. Đào Cẩn ngồi gần cửa sổ, cầm trong tay một cây bút lông nhỏ luyện bút, nghiêm túc miêu tả viện ngoài đang nở rộ đầy hoa thạch lựu đỏ rực. Đại khái là tiết trời quá nóng, chân mày nàng càng chau càng chặt, trên trán non mịn chảy ra mồ hôi li ti, cuối cùng khó chịu đem trang giấy vò thành một cục, ném ra ngoài cửa sổ. ”Không vẽ không vẽ nữa, không thú vị gì hết.” Nha hoàn hai bên trái phải thấy thế, dùng sức quạt càng thêm nhanh một chút. Các nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này không thoải mái. Đại nha hoàn Ngọc Minh lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hai bên thái dương nàng “Phải chăng Quận chúa là mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?” Đào Cẩn lắc lắc đầu, ánh mắt cố chấp dừng trên mảng hoa thạch lựu trên cây.… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đào Cẩn uống một ngụm trà, sảng khoái đáp ứng.Bên này ăn sáng hòa thuận vui vẻ thì bên kia khu vực săn bắn lại ngược lại. Đám nam nhân buông thả tính tình, hùng hổ xem xét kỹ con mồi, sau đó không chút nương tay giương cung lên bắn, một phát tất trung.Tuấn mã đỏ thẫm đối ngược với hắc mã ở phía trước, người đó lập tức xoay người nhấc lên con mồi, “Du quận vương, đa tạ.”Đào Lâm Nguyên rút tên phía sau chân con thỏ, giao cho tôi tớ đằng sau, nâng mắt nhìn về phía nam nhân đối diện.