Nàng là con gái Thượng thư,ngay từ lần đầu gặp hắn nàng đã yêu hắn rồi.Đem mối tình vụng dại cất giữ bao năm trời vốn dĩ đợi đến Tết nguyên tiêu sẽ tỏ lòng nhưng có ai hay ngay trong đêm ấy nàng lại bị một người đàn ông lạ mặt cướp đi trong sạch.Nỗi nhục này khiến nàng ê chế chẳng dám gặp mặt ai,đối với hắn càng không muốn lộ diện,suốt ngày trốn trong phòng,đem thân mình ngâm trong bồn tắm hàng canh giờ mong sao xóa nhòa vết nhơ nhưng mỗi lần càng cố quên lại càng nhớ rõ đến đêm hôm ấy. Ông trời quả thật trêu ngươi,hoàng thượng ban hôn cho nàng với hắn.Trong đêm động phòng,ở ngoài vui vẻ náo nhiệt bao nhiêu thì nàng lại lo lắng bấy nhiêu.Nhìn thân ảnh của hắn uống say giật mạnh rèm hoan sau đó hôn nàng ngốn nghiến,kí ức ùa về nàng sợ hãi tránh né nhưng hắn lại càng làm tới.Hắn hết giật xiêm y nàng lại mạnh mẽ đi vào.Phát hiện ra nàng đã mất trong sạch,hắn tức giận nhìn nàng.Nàng cười thê lương -Chàng giận lắm đúng không Nhận được cái tát từ hắn,hai má của nàng đỏ bừng in hằn năm ngón…
Chương 4
Chi PhậnTác giả: đồng sángTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNàng là con gái Thượng thư,ngay từ lần đầu gặp hắn nàng đã yêu hắn rồi.Đem mối tình vụng dại cất giữ bao năm trời vốn dĩ đợi đến Tết nguyên tiêu sẽ tỏ lòng nhưng có ai hay ngay trong đêm ấy nàng lại bị một người đàn ông lạ mặt cướp đi trong sạch.Nỗi nhục này khiến nàng ê chế chẳng dám gặp mặt ai,đối với hắn càng không muốn lộ diện,suốt ngày trốn trong phòng,đem thân mình ngâm trong bồn tắm hàng canh giờ mong sao xóa nhòa vết nhơ nhưng mỗi lần càng cố quên lại càng nhớ rõ đến đêm hôm ấy. Ông trời quả thật trêu ngươi,hoàng thượng ban hôn cho nàng với hắn.Trong đêm động phòng,ở ngoài vui vẻ náo nhiệt bao nhiêu thì nàng lại lo lắng bấy nhiêu.Nhìn thân ảnh của hắn uống say giật mạnh rèm hoan sau đó hôn nàng ngốn nghiến,kí ức ùa về nàng sợ hãi tránh né nhưng hắn lại càng làm tới.Hắn hết giật xiêm y nàng lại mạnh mẽ đi vào.Phát hiện ra nàng đã mất trong sạch,hắn tức giận nhìn nàng.Nàng cười thê lương -Chàng giận lắm đúng không Nhận được cái tát từ hắn,hai má của nàng đỏ bừng in hằn năm ngón… Cơn đau âm ỉ từ bụng nàng khiến nàng đau đớn mở mắt,tiểu linh lo lắng nhìn nàng-nương nương,người tỉnh rồi-Ta chưa chết sao?Rồi nàng khẽ liếc nhìn qua hai vợ chồng đang dọn cơm cho nàng-Nương nương à bọn họ cầm vết thương cho người,bọn họ cũng là người..chon cất đứa bé,nếu được chúng ta thắp cho nó nén nhang-Tiểu linh ngậm ngùiNghe nhắc đến mình,bọn họ quỳ rạp lên tiếng-Nương nương,chúng tần chỉ có thể làm tới đây,đứa bé nô thần chôn ở gò Bồng sau phủ,người hãy bảo trọng thân thể đừng để bị thương như vậy nữaNhìn trên nền đất là chén nước cạn cùng với chén cơm khê đã khét,nàng cười chua xót.Chợt người đàn ông dáo dác nhìn xung quanh trong người móc ra một cái màn thầu nhét vào tay nàng-Nương nương ăn mau điCầm chiếc bánh trên tay nàng xé nửa chia cho tiểu linh,tay cầm bánh bỏ vào miệng.Nàng khẽ ứa nước mắt,không ngờ mình cũng có ngày hôm nay,thảm hại đến cùng cực.Rồi nàng bật dậy phóng ra ngoài,bọn họ trố mắt nhìn nàng bất ngờ.Chạy ra được cửa sau,bọn gia nhân hò hét ngay tức.Vết thương ở bụng nàng vì hoạt động mạnh mà toạc máu thấm đẫm,máu vươn vãi khắp nơi.Đã thấy ngôi mộ của con nàng trên gò Bồng,nàng lao điên như tên bắn.Nhưng nửa đường lại chật vật té xuống ngã nhào lăn vòng thảm hại.Nhịn cơn đau từ thân thể đang tỏa ra càng mạnh như muốn gục ngã tại chỗ,nàng nhích từng bước từng bước đến ngôi mộ.Ngôi mộ đã ngay trước mắt nhưng lại xa như vạn dặm thế này,mỗi bước chân như đã đi cả đời người,chỉ một chút nữa thôi nàng sẽ gặp lại con nàng,một chút nữa thôi.Ôm tấm bia nàng khóc đau đớn phế ruột tâm can,đoạn đào từng nấm đất,bới điên dại,chỉ thấy tấm khăn dính máu đã khô,chiếc ngọc bội của nàng.Đằng sau gia nhân cũng đã đuổi tới.Sừng sững đứng dậy nàng liếc qua từng người rồi hận ý nhìn hắn-Các người có một ngày cũng sẽ bị quả báo.Nhất là ngươiNói xong nàng cười ha hả chạy ra khu chợ-Có cần đuổi theo nàng ta không-Không cần.Về thôi.Nàng ta điên rồi,đuổi theo cũng vô íchHết phần 1----------------------------------------------------Giới thiệu phần 2:Người con gái điên"Con trai à đừng đến gần nàng ta,nếu không nàng ta sẽ ăn thịt con"Người quả phụ khinh bỉ liếc nhìn nàng nói với đứa trẻ"Ngươi mau tránh ra đồ đàn bà điên,đồ xui xẻo,.."Từng quả trứng thối không thương tiếc quăng thẳng vào mặt nàng."Bị đánh như vậy cũng đáng"nàng cười nửa miệng,nàng chỉ là muốn giết hắn thôi.Chiếc xe ngựa mới chạy qua là người phủ thái tử"Thượng thư Tô Thiên Bình ngũ mã phanh thây,lập tức thi hành án"Có Tiếng hát thảm thiết vang lên giữa không trungDưới mưa có người nam nhân tuấn mỹ che ô cho nàng"Ta không giàu lòng thương hại,chỉ là có ý muốn giúp ngươi"
Cơn đau âm ỉ từ bụng nàng khiến nàng đau đớn mở mắt,tiểu linh lo lắng nhìn nàng
-nương nương,người tỉnh rồi
-Ta chưa chết sao?
Rồi nàng khẽ liếc nhìn qua hai vợ chồng đang dọn cơm cho nàng
-Nương nương à bọn họ cầm vết thương cho người,bọn họ cũng là người..chon cất đứa bé,nếu được chúng ta thắp cho nó nén nhang-Tiểu linh ngậm ngùi
Nghe nhắc đến mình,bọn họ quỳ rạp lên tiếng
-Nương nương,chúng tần chỉ có thể làm tới đây,đứa bé nô thần chôn ở gò Bồng sau phủ,người hãy bảo trọng thân thể đừng để bị thương như vậy nữa
Nhìn trên nền đất là chén nước cạn cùng với chén cơm khê đã khét,nàng cười chua xót.Chợt người đàn ông dáo dác nhìn xung quanh trong người móc ra một cái màn thầu nhét vào tay nàng
-Nương nương ăn mau đi
Cầm chiếc bánh trên tay nàng xé nửa chia cho tiểu linh,tay cầm bánh bỏ vào miệng.Nàng khẽ ứa nước mắt,không ngờ mình cũng có ngày hôm nay,thảm hại đến cùng cực.Rồi nàng bật dậy phóng ra ngoài,bọn họ trố mắt nhìn nàng bất ngờ.Chạy ra được cửa sau,bọn gia nhân hò hét ngay tức.Vết thương ở bụng nàng vì hoạt động mạnh mà toạc máu thấm đẫm,máu vươn vãi khắp nơi.Đã thấy ngôi mộ của con nàng trên gò Bồng,nàng lao điên như tên bắn.Nhưng nửa đường lại chật vật té xuống ngã nhào lăn vòng thảm hại.Nhịn cơn đau từ thân thể đang tỏa ra càng mạnh như muốn gục ngã tại chỗ,nàng nhích từng bước từng bước đến ngôi mộ.Ngôi mộ đã ngay trước mắt nhưng lại xa như vạn dặm thế này,mỗi bước chân như đã đi cả đời người,chỉ một chút nữa thôi nàng sẽ gặp lại con nàng,một chút nữa thôi.
Ôm tấm bia nàng khóc đau đớn phế ruột tâm can,đoạn đào từng nấm đất,bới điên dại,chỉ thấy tấm khăn dính máu đã khô,chiếc ngọc bội của nàng.Đằng sau gia nhân cũng đã đuổi tới.Sừng sững đứng dậy nàng liếc qua từng người rồi hận ý nhìn hắn
-Các người có một ngày cũng sẽ bị quả báo.Nhất là ngươi
Nói xong nàng cười ha hả chạy ra khu chợ
-Có cần đuổi theo nàng ta không
-Không cần.Về thôi.Nàng ta điên rồi,đuổi theo cũng vô ích
Hết phần 1
----------------------------------------------------
Giới thiệu phần 2:Người con gái điên
"Con trai à đừng đến gần nàng ta,nếu không nàng ta sẽ ăn thịt con"Người quả phụ khinh bỉ liếc nhìn nàng nói với đứa trẻ
"Ngươi mau tránh ra đồ đàn bà điên,đồ xui xẻo,.."Từng quả trứng thối không thương tiếc quăng thẳng vào mặt nàng.
"Bị đánh như vậy cũng đáng"nàng cười nửa miệng,nàng chỉ là muốn giết hắn thôi.Chiếc xe ngựa mới chạy qua là người phủ thái tử
"Thượng thư Tô Thiên Bình ngũ mã phanh thây,lập tức thi hành án"
Có Tiếng hát thảm thiết vang lên giữa không trung
Dưới mưa có người nam nhân tuấn mỹ che ô cho nàng
"Ta không giàu lòng thương hại,chỉ là có ý muốn giúp ngươi"
Chi PhậnTác giả: đồng sángTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcNàng là con gái Thượng thư,ngay từ lần đầu gặp hắn nàng đã yêu hắn rồi.Đem mối tình vụng dại cất giữ bao năm trời vốn dĩ đợi đến Tết nguyên tiêu sẽ tỏ lòng nhưng có ai hay ngay trong đêm ấy nàng lại bị một người đàn ông lạ mặt cướp đi trong sạch.Nỗi nhục này khiến nàng ê chế chẳng dám gặp mặt ai,đối với hắn càng không muốn lộ diện,suốt ngày trốn trong phòng,đem thân mình ngâm trong bồn tắm hàng canh giờ mong sao xóa nhòa vết nhơ nhưng mỗi lần càng cố quên lại càng nhớ rõ đến đêm hôm ấy. Ông trời quả thật trêu ngươi,hoàng thượng ban hôn cho nàng với hắn.Trong đêm động phòng,ở ngoài vui vẻ náo nhiệt bao nhiêu thì nàng lại lo lắng bấy nhiêu.Nhìn thân ảnh của hắn uống say giật mạnh rèm hoan sau đó hôn nàng ngốn nghiến,kí ức ùa về nàng sợ hãi tránh né nhưng hắn lại càng làm tới.Hắn hết giật xiêm y nàng lại mạnh mẽ đi vào.Phát hiện ra nàng đã mất trong sạch,hắn tức giận nhìn nàng.Nàng cười thê lương -Chàng giận lắm đúng không Nhận được cái tát từ hắn,hai má của nàng đỏ bừng in hằn năm ngón… Cơn đau âm ỉ từ bụng nàng khiến nàng đau đớn mở mắt,tiểu linh lo lắng nhìn nàng-nương nương,người tỉnh rồi-Ta chưa chết sao?Rồi nàng khẽ liếc nhìn qua hai vợ chồng đang dọn cơm cho nàng-Nương nương à bọn họ cầm vết thương cho người,bọn họ cũng là người..chon cất đứa bé,nếu được chúng ta thắp cho nó nén nhang-Tiểu linh ngậm ngùiNghe nhắc đến mình,bọn họ quỳ rạp lên tiếng-Nương nương,chúng tần chỉ có thể làm tới đây,đứa bé nô thần chôn ở gò Bồng sau phủ,người hãy bảo trọng thân thể đừng để bị thương như vậy nữaNhìn trên nền đất là chén nước cạn cùng với chén cơm khê đã khét,nàng cười chua xót.Chợt người đàn ông dáo dác nhìn xung quanh trong người móc ra một cái màn thầu nhét vào tay nàng-Nương nương ăn mau điCầm chiếc bánh trên tay nàng xé nửa chia cho tiểu linh,tay cầm bánh bỏ vào miệng.Nàng khẽ ứa nước mắt,không ngờ mình cũng có ngày hôm nay,thảm hại đến cùng cực.Rồi nàng bật dậy phóng ra ngoài,bọn họ trố mắt nhìn nàng bất ngờ.Chạy ra được cửa sau,bọn gia nhân hò hét ngay tức.Vết thương ở bụng nàng vì hoạt động mạnh mà toạc máu thấm đẫm,máu vươn vãi khắp nơi.Đã thấy ngôi mộ của con nàng trên gò Bồng,nàng lao điên như tên bắn.Nhưng nửa đường lại chật vật té xuống ngã nhào lăn vòng thảm hại.Nhịn cơn đau từ thân thể đang tỏa ra càng mạnh như muốn gục ngã tại chỗ,nàng nhích từng bước từng bước đến ngôi mộ.Ngôi mộ đã ngay trước mắt nhưng lại xa như vạn dặm thế này,mỗi bước chân như đã đi cả đời người,chỉ một chút nữa thôi nàng sẽ gặp lại con nàng,một chút nữa thôi.Ôm tấm bia nàng khóc đau đớn phế ruột tâm can,đoạn đào từng nấm đất,bới điên dại,chỉ thấy tấm khăn dính máu đã khô,chiếc ngọc bội của nàng.Đằng sau gia nhân cũng đã đuổi tới.Sừng sững đứng dậy nàng liếc qua từng người rồi hận ý nhìn hắn-Các người có một ngày cũng sẽ bị quả báo.Nhất là ngươiNói xong nàng cười ha hả chạy ra khu chợ-Có cần đuổi theo nàng ta không-Không cần.Về thôi.Nàng ta điên rồi,đuổi theo cũng vô íchHết phần 1----------------------------------------------------Giới thiệu phần 2:Người con gái điên"Con trai à đừng đến gần nàng ta,nếu không nàng ta sẽ ăn thịt con"Người quả phụ khinh bỉ liếc nhìn nàng nói với đứa trẻ"Ngươi mau tránh ra đồ đàn bà điên,đồ xui xẻo,.."Từng quả trứng thối không thương tiếc quăng thẳng vào mặt nàng."Bị đánh như vậy cũng đáng"nàng cười nửa miệng,nàng chỉ là muốn giết hắn thôi.Chiếc xe ngựa mới chạy qua là người phủ thái tử"Thượng thư Tô Thiên Bình ngũ mã phanh thây,lập tức thi hành án"Có Tiếng hát thảm thiết vang lên giữa không trungDưới mưa có người nam nhân tuấn mỹ che ô cho nàng"Ta không giàu lòng thương hại,chỉ là có ý muốn giúp ngươi"