Mưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu. Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. Chủ quan. Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào…
Chương 80: Chương 78
Tôi Chưa Từng Biết YêuTác giả: Ngải Tiểu ĐồTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu. Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. Chủ quan. Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhanh đã đến lễ tình nhânSau khi vào xuân thành phố cũng dần ấm lên, ban ngày lúc Lâm Tây đi mua thức ăn, đầy đường đều là các sự kiện cho ngày lê tinh nhân.Các bảng quảng cáo xung quanh đều là các vòng hoa, hoa hồng mỹ lệ.Cũng không có gì mới, cũng chỉ là phong cách của lễ tình nhân thôiTrước kia Lâm Tây chưa từng trãi qua lễ tình nhân, cũng chỉ có ru rú trong nhà hoặc là cùng người chung thảm cảnh là Phó Tiểu Phương, cùng nhau mua sắm.Rõ là độc thân không có lỗi gì, nhưng vừa ra cửa đều cảm thấy có cảm giác tai họa, nhìn người khác có đôi có cặp, cũng có chút tự tiBây giờ cũng là một mình ra ngoài mua đồ ăn, chuẩn bị bữa tối, nhưng nghĩ đến sự tồn tại của Giang Tục, lập tức cảm thấy có một loại tự tin tràn đầyCảm giác này cũng thật kỳ quáiKhách sạn của Giang Tục, lễ tình nhân cũng có sự kiện lớn, nhưng anh đã đến nhà Lâm Tây từ rất sớm, điều này làm đáy lòng cô càng thêm ngọt ngàoPhòng trọ của Lâm Tây là kiểu phòng một người ở, phòng bếp càng nhỏ hơn, hai người đứng bên trong, hơi khó hoạt động một chút, đều sẽ đụng trúng nhau.Lúc này, Giang Tục mặc áo sơ mi trắng, tay áo xoắn lên đến khủy tay, cúi đầu tập trung rửa đồ ăn.Lâm Tây lấy beefsteak đã ngâm muối xong đặt lên bàn thủy tinh, chuẩn bị chế biếnLoại hình ảnh này, nhìn thêm vài lần, vẫn cảm thấy ấm ápRửa đồ ăn xong, Giang Tục lấy bát dĩa trong tủ ra bắt đầu rửa“Anh có mang theo chai rượu, đã để trên bàn rồi.”Lâm Tây đang cho bơ vào chảo, khẽ ngẩng đầu: “Không phải là Lafite năm 82 chứ?”:“Burgundy của Pháp.” (là loại rượu ở vùng Burgundy ở phía Đông trung tâm nước pháp, loại này nằm trong top rượu vang ngon, khá đắt, nhưng có vài loại cũng có giá vừa túi tiền)“Cắt.Một chút cũng không có cảm giác như phim thần tượng chút nào.”Giang Tục nhìn cô, cũng không giải thích, chỉ cười cườiRửa chén dĩa xong, anh vào bếp lấy giấy lau, đặt ở một bên, tay vừa nhấc, hai người lại đụng trúng“Phòng này của em cũng nhỏ thật đấy.” Giang Tục không nhịn được mà chê bai“Chê thì đừng đến.”Giang Tục lau sạch tay, chậm rãi bước đến sau lưng lâm tâyCánh tay trượt đến bên hông cô, ôm cô vào ngực, cằm đặt trên vai cô, khoảng cách này thật gần gũi, làm Lâm Tây cũng không thể chuyên tâm chiên beefsteak“Đừng nháo.” Lâm Tây giật giật bả vai, muốn đẩy đầu anh raGiang Tục vẫn dính chặt vào, mặt dụi dụi vào bên tai cô, sau một lúc lâu, nghiêm túc nói: “Chuyển đến chỗ anh đi.”“Hả?” Lâm Tây đang trở beefsteak, suy nghĩ mất hai giây mới kịp phản ứng, tai đỏ lên: “Cái đó bàn sau, ăn cơm trước đã.”Nói xong, mang beefsteak chiên xong đặt lên bàn, rồi thêm rau dưa và một muỗng khoai tây nghiền“Nước sốt ở bên trong.” Cô chuyển dĩa cho Giang Tục: “Không biết hương vị có giống với lúc trước chúng ta ăn không.”Lâm Tây là nói đến lần họ đi ăn với một vị khách lớn, sau đó họ lại một mình đi xem phimLại nói, xem như khi đó là bắt đầu kết duyênGiang Tục mang beefstek ra ngoài bàn, Lâm Tây cũng mang cái còn lại raCũng không có các món Âu phức tạp khác, vừa vặn chỉ có beefstek.Giang Tục vào bàn trước, Lâm Tây còn đang trang trí bàn ăn một chút, đặt thêm những đóa hồng, giữa bàn đặt thêm đế nến kiểu Âu, hoàn toàn giống với bữa tối dưới ánh nếnAnh lấy chai rượu trên bàn, lưu loát khui chai, màu rượu đỏ sẫm được rót vào ly, Lâm Tây đốt nến lên, tỉ mỉ trang trí bàn ăn, nháy mắt làm cho cả căn phòng lãng mạn hơnĐứng dậy đến chỗ công tắc đèn phòng, ngón tay ấn lên, khóe miệng cô bất giác lộ ra nụ cười.Quay người lại, không đề phòng, rơi vào lòng giang tục, làm cô phát hoảng, chưa kịp định thần, cuối cùng đánh hai cái lên người anh: “Cái tật xấu này, hù chết em.”Đột nhiên anh ôm lấy cô, đặt lên tường: “Còn chưa tỉnh rượu mà.”Lâm Tây bị vây lại một chỗ, ngẩng đầu, chóp mũi đều là hơi thở của anh, cuối cùng là hương nước hoa nhàn nhạt trên người anh“Đừng náo loạn, còn chưa tỉnh rượu thì ăn tiếp, chẳng lẽ anh không đói sao?”Giang Tục cúi đầu, cắn nhẹ lên môi cô, lấy giọng đầy mị hoặc nói: “Đúng là đói bụng.”Nói xong, anh cởi hai nút áo ra, ánh mắt thâm tình nhìn Lâm Tây.Hầu kết đầy nam tính xuất hiện trước mắt cô, chuyển động lên xuốngHai má cô đỏ bừng, đầu hơi cúi xuống: “Bao lâu mới tỉnh rượu được?”“Một tiếng?” Anh vẫn không tập trung vào vấn đề này, tầm mắt vẫn dừng trên cổ cô, anh cúi đầu hôn lên vành tai cô rồi một đường xuống cổ, cuối cùng, đưa tay kéo khóa kéo trên váy cô, từ trong khe hở đầy ái muội nhẹ nhàng len vàoLâm Tây cũng bị anh làm cho vài phần háo hức, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ cởi từng nút áo sơ mi của anh, chẳng mấy chốc đã cởi ra toàn bộBên trong là cơ thể ba mươi tuổi của Giang Tục, rắn chắc hơn khi hai mươi tuổi, tráng kiện, cũng đen hơn một chút, nhưng lại thêm chút mùi vị đàn ôngLâm Tây ôm cổ anh, giang tục bế cô lên“Có đồ trong túi bên trái, lấy ra đi.” Anh nóiLâm Tây ghé vào vai anh, dò xuống, mới khó khăn lấy ra một thứ hình vuông được gói trong giấy bạc – là bao cao suLâm Tây tưởng sẽ có cái gì đó kinh hỉ, không ngờ lại là thứ này, tức giận lấy cái đó đánh lên mặt anhAnh đè mạnh cô lên cửa, tay cô buông lỏng, bao cao su rơi xuống đất.Giang Tục vừa muốn ‘Trả thù’, đột nhiên chuông cửa vang lênLeng keng, leng kengHai người đều sửng sốt“Mặc kệ nó.”Giang Tục muốn tiếp tục, bị Lâm Tây đè lại: “Để em đi xem trước đã.”Giang Tục cúi người thả cô xuống, vừa muốn đi, lại bị anh kéo lại.Kéo mạnh tay cô đặt lên lửa nóng của anh: “Em xác định là không xem anh trước sao?”Tai cô lại nóng lên, PHI anh một chút: “Đừng nháo!”Lâm Tây nhấc chân đi đến cửa, từ mắt mèo nhìn ra, bị người bên ngoài làm cho giật mìnhDường như là nghe được âm thanh bên trong, Phó Tiểu Phương đang say khướt lại gõ gõ cửa, gọi hai tiếng: “Lâm Tây, là mình, mở cửa nhanh! Mình đến ăn lễ với cậu!”Lâm Tây thấy tình cảnh này, vội kéo khóa váy trên người lên, kéo xong, còn không cẩn thận đụng trúng da.Đau đến mức hít lên một tiếng“Đến đây đến đây!” Lâm Tây đáp lại hai tiếngCô.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh đã đến lễ tình nhân
Sau khi vào xuân thành phố cũng dần ấm lên, ban ngày lúc Lâm Tây đi mua thức ăn, đầy đường đều là các sự kiện cho ngày lê tinh nhân.
Các bảng quảng cáo xung quanh đều là các vòng hoa, hoa hồng mỹ lệ.
Cũng không có gì mới, cũng chỉ là phong cách của lễ tình nhân thôi
Trước kia Lâm Tây chưa từng trãi qua lễ tình nhân, cũng chỉ có ru rú trong nhà hoặc là cùng người chung thảm cảnh là Phó Tiểu Phương, cùng nhau mua sắm.
Rõ là độc thân không có lỗi gì, nhưng vừa ra cửa đều cảm thấy có cảm giác tai họa, nhìn người khác có đôi có cặp, cũng có chút tự ti
Bây giờ cũng là một mình ra ngoài mua đồ ăn, chuẩn bị bữa tối, nhưng nghĩ đến sự tồn tại của Giang Tục, lập tức cảm thấy có một loại tự tin tràn đầy
Cảm giác này cũng thật kỳ quái
Khách sạn của Giang Tục, lễ tình nhân cũng có sự kiện lớn, nhưng anh đã đến nhà Lâm Tây từ rất sớm, điều này làm đáy lòng cô càng thêm ngọt ngào
Phòng trọ của Lâm Tây là kiểu phòng một người ở, phòng bếp càng nhỏ hơn, hai người đứng bên trong, hơi khó hoạt động một chút, đều sẽ đụng trúng nhau.
Lúc này, Giang Tục mặc áo sơ mi trắng, tay áo xoắn lên đến khủy tay, cúi đầu tập trung rửa đồ ăn.
Lâm Tây lấy beefsteak đã ngâm muối xong đặt lên bàn thủy tinh, chuẩn bị chế biến
Loại hình ảnh này, nhìn thêm vài lần, vẫn cảm thấy ấm áp
Rửa đồ ăn xong, Giang Tục lấy bát dĩa trong tủ ra bắt đầu rửa
“Anh có mang theo chai rượu, đã để trên bàn rồi.”
Lâm Tây đang cho bơ vào chảo, khẽ ngẩng đầu: “Không phải là Lafite năm 82 chứ?”:
“Burgundy của Pháp.” (là loại rượu ở vùng Burgundy ở phía Đông trung tâm nước pháp, loại này nằm trong top rượu vang ngon, khá đắt, nhưng có vài loại cũng có giá vừa túi tiền)
“Cắt.
Một chút cũng không có cảm giác như phim thần tượng chút nào.”
Giang Tục nhìn cô, cũng không giải thích, chỉ cười cười
Rửa chén dĩa xong, anh vào bếp lấy giấy lau, đặt ở một bên, tay vừa nhấc, hai người lại đụng trúng
“Phòng này của em cũng nhỏ thật đấy.” Giang Tục không nhịn được mà chê bai
“Chê thì đừng đến.”
Giang Tục lau sạch tay, chậm rãi bước đến sau lưng lâm tây
Cánh tay trượt đến bên hông cô, ôm cô vào ngực, cằm đặt trên vai cô, khoảng cách này thật gần gũi, làm Lâm Tây cũng không thể chuyên tâm chiên beefsteak
“Đừng nháo.” Lâm Tây giật giật bả vai, muốn đẩy đầu anh ra
Giang Tục vẫn dính chặt vào, mặt dụi dụi vào bên tai cô, sau một lúc lâu, nghiêm túc nói: “Chuyển đến chỗ anh đi.”
“Hả?” Lâm Tây đang trở beefsteak, suy nghĩ mất hai giây mới kịp phản ứng, tai đỏ lên: “Cái đó bàn sau, ăn cơm trước đã.”
Nói xong, mang beefsteak chiên xong đặt lên bàn, rồi thêm rau dưa và một muỗng khoai tây nghiền
“Nước sốt ở bên trong.” Cô chuyển dĩa cho Giang Tục: “Không biết hương vị có giống với lúc trước chúng ta ăn không.”
Lâm Tây là nói đến lần họ đi ăn với một vị khách lớn, sau đó họ lại một mình đi xem phim
Lại nói, xem như khi đó là bắt đầu kết duyên
Giang Tục mang beefstek ra ngoài bàn, Lâm Tây cũng mang cái còn lại ra
Cũng không có các món Âu phức tạp khác, vừa vặn chỉ có beefstek.
Giang Tục vào bàn trước, Lâm Tây còn đang trang trí bàn ăn một chút, đặt thêm những đóa hồng, giữa bàn đặt thêm đế nến kiểu Âu, hoàn toàn giống với bữa tối dưới ánh nến
Anh lấy chai rượu trên bàn, lưu loát khui chai, màu rượu đỏ sẫm được rót vào ly, Lâm Tây đốt nến lên, tỉ mỉ trang trí bàn ăn, nháy mắt làm cho cả căn phòng lãng mạn hơn
Đứng dậy đến chỗ công tắc đèn phòng, ngón tay ấn lên, khóe miệng cô bất giác lộ ra nụ cười.
Quay người lại, không đề phòng, rơi vào lòng giang tục, làm cô phát hoảng, chưa kịp định thần, cuối cùng đánh hai cái lên người anh: “Cái tật xấu này, hù chết em.”
Đột nhiên anh ôm lấy cô, đặt lên tường: “Còn chưa tỉnh rượu mà.”
Lâm Tây bị vây lại một chỗ, ngẩng đầu, chóp mũi đều là hơi thở của anh, cuối cùng là hương nước hoa nhàn nhạt trên người anh
“Đừng náo loạn, còn chưa tỉnh rượu thì ăn tiếp, chẳng lẽ anh không đói sao?”
Giang Tục cúi đầu, cắn nhẹ lên môi cô, lấy giọng đầy mị hoặc nói: “Đúng là đói bụng.”
Nói xong, anh cởi hai nút áo ra, ánh mắt thâm tình nhìn Lâm Tây.
Hầu kết đầy nam tính xuất hiện trước mắt cô, chuyển động lên xuống
Hai má cô đỏ bừng, đầu hơi cúi xuống: “Bao lâu mới tỉnh rượu được?”
“Một tiếng?” Anh vẫn không tập trung vào vấn đề này, tầm mắt vẫn dừng trên cổ cô, anh cúi đầu hôn lên vành tai cô rồi một đường xuống cổ, cuối cùng, đưa tay kéo khóa kéo trên váy cô, từ trong khe hở đầy ái muội nhẹ nhàng len vào
Lâm Tây cũng bị anh làm cho vài phần háo hức, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ cởi từng nút áo sơ mi của anh, chẳng mấy chốc đã cởi ra toàn bộ
Bên trong là cơ thể ba mươi tuổi của Giang Tục, rắn chắc hơn khi hai mươi tuổi, tráng kiện, cũng đen hơn một chút, nhưng lại thêm chút mùi vị đàn ông
Lâm Tây ôm cổ anh, giang tục bế cô lên
“Có đồ trong túi bên trái, lấy ra đi.” Anh nói
Lâm Tây ghé vào vai anh, dò xuống, mới khó khăn lấy ra một thứ hình vuông được gói trong giấy bạc – là bao cao su
Lâm Tây tưởng sẽ có cái gì đó kinh hỉ, không ngờ lại là thứ này, tức giận lấy cái đó đánh lên mặt anh
Anh đè mạnh cô lên cửa, tay cô buông lỏng, bao cao su rơi xuống đất.
Giang Tục vừa muốn ‘Trả thù’, đột nhiên chuông cửa vang lên
Leng keng, leng keng
Hai người đều sửng sốt
“Mặc kệ nó.”
Giang Tục muốn tiếp tục, bị Lâm Tây đè lại: “Để em đi xem trước đã.”
Giang Tục cúi người thả cô xuống, vừa muốn đi, lại bị anh kéo lại.
Kéo mạnh tay cô đặt lên lửa nóng của anh: “Em xác định là không xem anh trước sao?”
Tai cô lại nóng lên, PHI anh một chút: “Đừng nháo!”
Lâm Tây nhấc chân đi đến cửa, từ mắt mèo nhìn ra, bị người bên ngoài làm cho giật mình
Dường như là nghe được âm thanh bên trong, Phó Tiểu Phương đang say khướt lại gõ gõ cửa, gọi hai tiếng: “Lâm Tây, là mình, mở cửa nhanh! Mình đến ăn lễ với cậu!”
Lâm Tây thấy tình cảnh này, vội kéo khóa váy trên người lên, kéo xong, còn không cẩn thận đụng trúng da.
Đau đến mức hít lên một tiếng
“Đến đây đến đây!” Lâm Tây đáp lại hai tiếng
Cô
.
Tôi Chưa Từng Biết YêuTác giả: Ngải Tiểu ĐồTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu. Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. Chủ quan. Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rất nhanh đã đến lễ tình nhânSau khi vào xuân thành phố cũng dần ấm lên, ban ngày lúc Lâm Tây đi mua thức ăn, đầy đường đều là các sự kiện cho ngày lê tinh nhân.Các bảng quảng cáo xung quanh đều là các vòng hoa, hoa hồng mỹ lệ.Cũng không có gì mới, cũng chỉ là phong cách của lễ tình nhân thôiTrước kia Lâm Tây chưa từng trãi qua lễ tình nhân, cũng chỉ có ru rú trong nhà hoặc là cùng người chung thảm cảnh là Phó Tiểu Phương, cùng nhau mua sắm.Rõ là độc thân không có lỗi gì, nhưng vừa ra cửa đều cảm thấy có cảm giác tai họa, nhìn người khác có đôi có cặp, cũng có chút tự tiBây giờ cũng là một mình ra ngoài mua đồ ăn, chuẩn bị bữa tối, nhưng nghĩ đến sự tồn tại của Giang Tục, lập tức cảm thấy có một loại tự tin tràn đầyCảm giác này cũng thật kỳ quáiKhách sạn của Giang Tục, lễ tình nhân cũng có sự kiện lớn, nhưng anh đã đến nhà Lâm Tây từ rất sớm, điều này làm đáy lòng cô càng thêm ngọt ngàoPhòng trọ của Lâm Tây là kiểu phòng một người ở, phòng bếp càng nhỏ hơn, hai người đứng bên trong, hơi khó hoạt động một chút, đều sẽ đụng trúng nhau.Lúc này, Giang Tục mặc áo sơ mi trắng, tay áo xoắn lên đến khủy tay, cúi đầu tập trung rửa đồ ăn.Lâm Tây lấy beefsteak đã ngâm muối xong đặt lên bàn thủy tinh, chuẩn bị chế biếnLoại hình ảnh này, nhìn thêm vài lần, vẫn cảm thấy ấm ápRửa đồ ăn xong, Giang Tục lấy bát dĩa trong tủ ra bắt đầu rửa“Anh có mang theo chai rượu, đã để trên bàn rồi.”Lâm Tây đang cho bơ vào chảo, khẽ ngẩng đầu: “Không phải là Lafite năm 82 chứ?”:“Burgundy của Pháp.” (là loại rượu ở vùng Burgundy ở phía Đông trung tâm nước pháp, loại này nằm trong top rượu vang ngon, khá đắt, nhưng có vài loại cũng có giá vừa túi tiền)“Cắt.Một chút cũng không có cảm giác như phim thần tượng chút nào.”Giang Tục nhìn cô, cũng không giải thích, chỉ cười cườiRửa chén dĩa xong, anh vào bếp lấy giấy lau, đặt ở một bên, tay vừa nhấc, hai người lại đụng trúng“Phòng này của em cũng nhỏ thật đấy.” Giang Tục không nhịn được mà chê bai“Chê thì đừng đến.”Giang Tục lau sạch tay, chậm rãi bước đến sau lưng lâm tâyCánh tay trượt đến bên hông cô, ôm cô vào ngực, cằm đặt trên vai cô, khoảng cách này thật gần gũi, làm Lâm Tây cũng không thể chuyên tâm chiên beefsteak“Đừng nháo.” Lâm Tây giật giật bả vai, muốn đẩy đầu anh raGiang Tục vẫn dính chặt vào, mặt dụi dụi vào bên tai cô, sau một lúc lâu, nghiêm túc nói: “Chuyển đến chỗ anh đi.”“Hả?” Lâm Tây đang trở beefsteak, suy nghĩ mất hai giây mới kịp phản ứng, tai đỏ lên: “Cái đó bàn sau, ăn cơm trước đã.”Nói xong, mang beefsteak chiên xong đặt lên bàn, rồi thêm rau dưa và một muỗng khoai tây nghiền“Nước sốt ở bên trong.” Cô chuyển dĩa cho Giang Tục: “Không biết hương vị có giống với lúc trước chúng ta ăn không.”Lâm Tây là nói đến lần họ đi ăn với một vị khách lớn, sau đó họ lại một mình đi xem phimLại nói, xem như khi đó là bắt đầu kết duyênGiang Tục mang beefstek ra ngoài bàn, Lâm Tây cũng mang cái còn lại raCũng không có các món Âu phức tạp khác, vừa vặn chỉ có beefstek.Giang Tục vào bàn trước, Lâm Tây còn đang trang trí bàn ăn một chút, đặt thêm những đóa hồng, giữa bàn đặt thêm đế nến kiểu Âu, hoàn toàn giống với bữa tối dưới ánh nếnAnh lấy chai rượu trên bàn, lưu loát khui chai, màu rượu đỏ sẫm được rót vào ly, Lâm Tây đốt nến lên, tỉ mỉ trang trí bàn ăn, nháy mắt làm cho cả căn phòng lãng mạn hơnĐứng dậy đến chỗ công tắc đèn phòng, ngón tay ấn lên, khóe miệng cô bất giác lộ ra nụ cười.Quay người lại, không đề phòng, rơi vào lòng giang tục, làm cô phát hoảng, chưa kịp định thần, cuối cùng đánh hai cái lên người anh: “Cái tật xấu này, hù chết em.”Đột nhiên anh ôm lấy cô, đặt lên tường: “Còn chưa tỉnh rượu mà.”Lâm Tây bị vây lại một chỗ, ngẩng đầu, chóp mũi đều là hơi thở của anh, cuối cùng là hương nước hoa nhàn nhạt trên người anh“Đừng náo loạn, còn chưa tỉnh rượu thì ăn tiếp, chẳng lẽ anh không đói sao?”Giang Tục cúi đầu, cắn nhẹ lên môi cô, lấy giọng đầy mị hoặc nói: “Đúng là đói bụng.”Nói xong, anh cởi hai nút áo ra, ánh mắt thâm tình nhìn Lâm Tây.Hầu kết đầy nam tính xuất hiện trước mắt cô, chuyển động lên xuốngHai má cô đỏ bừng, đầu hơi cúi xuống: “Bao lâu mới tỉnh rượu được?”“Một tiếng?” Anh vẫn không tập trung vào vấn đề này, tầm mắt vẫn dừng trên cổ cô, anh cúi đầu hôn lên vành tai cô rồi một đường xuống cổ, cuối cùng, đưa tay kéo khóa kéo trên váy cô, từ trong khe hở đầy ái muội nhẹ nhàng len vàoLâm Tây cũng bị anh làm cho vài phần háo hức, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ cởi từng nút áo sơ mi của anh, chẳng mấy chốc đã cởi ra toàn bộBên trong là cơ thể ba mươi tuổi của Giang Tục, rắn chắc hơn khi hai mươi tuổi, tráng kiện, cũng đen hơn một chút, nhưng lại thêm chút mùi vị đàn ôngLâm Tây ôm cổ anh, giang tục bế cô lên“Có đồ trong túi bên trái, lấy ra đi.” Anh nóiLâm Tây ghé vào vai anh, dò xuống, mới khó khăn lấy ra một thứ hình vuông được gói trong giấy bạc – là bao cao suLâm Tây tưởng sẽ có cái gì đó kinh hỉ, không ngờ lại là thứ này, tức giận lấy cái đó đánh lên mặt anhAnh đè mạnh cô lên cửa, tay cô buông lỏng, bao cao su rơi xuống đất.Giang Tục vừa muốn ‘Trả thù’, đột nhiên chuông cửa vang lênLeng keng, leng kengHai người đều sửng sốt“Mặc kệ nó.”Giang Tục muốn tiếp tục, bị Lâm Tây đè lại: “Để em đi xem trước đã.”Giang Tục cúi người thả cô xuống, vừa muốn đi, lại bị anh kéo lại.Kéo mạnh tay cô đặt lên lửa nóng của anh: “Em xác định là không xem anh trước sao?”Tai cô lại nóng lên, PHI anh một chút: “Đừng nháo!”Lâm Tây nhấc chân đi đến cửa, từ mắt mèo nhìn ra, bị người bên ngoài làm cho giật mìnhDường như là nghe được âm thanh bên trong, Phó Tiểu Phương đang say khướt lại gõ gõ cửa, gọi hai tiếng: “Lâm Tây, là mình, mở cửa nhanh! Mình đến ăn lễ với cậu!”Lâm Tây thấy tình cảnh này, vội kéo khóa váy trên người lên, kéo xong, còn không cẩn thận đụng trúng da.Đau đến mức hít lên một tiếng“Đến đây đến đây!” Lâm Tây đáp lại hai tiếngCô.