Mưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu. Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. Chủ quan. Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào…
Chương 86: Ngoại Truyện Lướt Qua Chuồn Chuồn 3
Tôi Chưa Từng Biết YêuTác giả: Ngải Tiểu ĐồTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu. Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. Chủ quan. Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, mười năm trôi qua lãng phí, dường như chỉ là chuyện của một cái chớp mắtCó đôi khi Giang Tục đã từng nghĩ, nếu lúc ở đại học, ra tay trước khi cô chán ghét anh, thì có phải mọi chuyện đều sẽ không giống thế này không?Trong lúc này, Giang Tục cũng không phải không thức tỉnh, nhưng đối với cô gái như Lâm Tây, tấn công trực diện thì cô chạy, ngầm ám chỉ thì cô không hiểu, thực khó giải quyếtTừ khi anh sinh ra đến nay, có lẽ chỉ bị vấp ngã duy nhất là trên người Lâm Tây, trong lòng cũng có lúc hoài nghi và bất lực, nhưng chuyện tình cảm, vốn không có câu trả lời, không giống như giải đề bài, chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ có cách giải, thậm chí là nhiều cách giảiThích một người, dù cho bản thân có ưu tú đến đâu, ở trước mặt cô ấy, bạn đã đặt mình thấp xuống một bậcLâm Tây đưa đề bài này, nhìn thì có vẻ là mệnh đề phụ, nhưng kỳ thực lại là mệnh đề khóLâm Tây xảy ra tai nạn xe, chỉ trong nháy mắt khi anh xoay người lạiTrước mắt giống như xuất hiện ảo giác vậy, mọi chuyện xảy ra quá mức bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt đó, mọi thứ trên thế giới giống như ngừng lạiNhịp tim đập mạnh như một cỗ máy đã hỏngAnh như theo bản năng mà chạy đến, một phút này, anh chỉ nghĩ dùng đôi tay này, thân thể này thay cô ngăn lại, nhưng sự va chạm đó, cuối cùng anh cũng không thể ngăn lạiSau khi tai nạn xảy ra, không biết đã trôi qua bao lâu, anh cảm giác cơ thể của mình, như bay trong không trung như không có trọng lựcLơ lửng giống như phi hành gia vậy, không thể điều khiển được cơ thể, không biết bản thân đang ở đâu, cũng không biết sẽ đi nơi nàoMột phút này, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩLâm Tây đâu rồi?…..Nằm nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc giường đơn trong trường họcTrên mặt che một quyển sách đã đọc được một nửa, đó là cuốn anh đã từng đọc khi còn sinh viên, lúc này nhìn lại, cảm giác như vận mệnh an bài, có vài phần hoang đườngVận mệnh thật sự cho anh cơ hội làm lại lần nữa sao, ngẫm lại có chút không thể tưởng tượng nốiNăm 2006, mới lên năm hai, khi đó Lâm Minh Vũ vừa quen bạn gái không bao lâu, chính là một bạn gái nô, bạn gái vừa gọi đã vui vẻ chạy đến.ra ngoài cũng không tắt máy tính, trong cái loa nhỏ phát ra tiếng chim cánh cụt báo tin nhắn đếnCũng không biết cậu ta kết bạn đến bao nhiêu người, trong loa ‘Tin Tin Tin Tin’ không ngừngGiang Tục không thể nhịn được nữa, rốt cuộc bò xuống giường, chuẩn bị tắt cái máy tính chết tiệt kiaCó vẻ là mở phần mềm điều hành, màn hình cũng không tắt, Giang Tục đang chuẩn bị tắt nguồn,.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, mười năm trôi qua lãng phí, dường như chỉ là chuyện của một cái chớp mắt
Có đôi khi Giang Tục đã từng nghĩ, nếu lúc ở đại học, ra tay trước khi cô chán ghét anh, thì có phải mọi chuyện đều sẽ không giống thế này không?
Trong lúc này, Giang Tục cũng không phải không thức tỉnh, nhưng đối với cô gái như Lâm Tây, tấn công trực diện thì cô chạy, ngầm ám chỉ thì cô không hiểu, thực khó giải quyết
Từ khi anh sinh ra đến nay, có lẽ chỉ bị vấp ngã duy nhất là trên người Lâm Tây, trong lòng cũng có lúc hoài nghi và bất lực, nhưng chuyện tình cảm, vốn không có câu trả lời, không giống như giải đề bài, chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ có cách giải, thậm chí là nhiều cách giải
Thích một người, dù cho bản thân có ưu tú đến đâu, ở trước mặt cô ấy, bạn đã đặt mình thấp xuống một bậc
Lâm Tây đưa đề bài này, nhìn thì có vẻ là mệnh đề phụ, nhưng kỳ thực lại là mệnh đề khó
Lâm Tây xảy ra tai nạn xe, chỉ trong nháy mắt khi anh xoay người lại
Trước mắt giống như xuất hiện ảo giác vậy, mọi chuyện xảy ra quá mức bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt đó, mọi thứ trên thế giới giống như ngừng lại
Nhịp tim đập mạnh như một cỗ máy đã hỏng
Anh như theo bản năng mà chạy đến, một phút này, anh chỉ nghĩ dùng đôi tay này, thân thể này thay cô ngăn lại, nhưng sự va chạm đó, cuối cùng anh cũng không thể ngăn lại
Sau khi tai nạn xảy ra, không biết đã trôi qua bao lâu, anh cảm giác cơ thể của mình, như bay trong không trung như không có trọng lực
Lơ lửng giống như phi hành gia vậy, không thể điều khiển được cơ thể, không biết bản thân đang ở đâu, cũng không biết sẽ đi nơi nào
Một phút này, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ
Lâm Tây đâu rồi?
….
.
Nằm nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc giường đơn trong trường học
Trên mặt che một quyển sách đã đọc được một nửa, đó là cuốn anh đã từng đọc khi còn sinh viên, lúc này nhìn lại, cảm giác như vận mệnh an bài, có vài phần hoang đường
Vận mệnh thật sự cho anh cơ hội làm lại lần nữa sao, ngẫm lại có chút không thể tưởng tượng nối
Năm 2006, mới lên năm hai, khi đó Lâm Minh Vũ vừa quen bạn gái không bao lâu, chính là một bạn gái nô, bạn gái vừa gọi đã vui vẻ chạy đến.
ra ngoài cũng không tắt máy tính, trong cái loa nhỏ phát ra tiếng chim cánh cụt báo tin nhắn đến
Cũng không biết cậu ta kết bạn đến bao nhiêu người, trong loa ‘Tin Tin Tin Tin’ không ngừng
Giang Tục không thể nhịn được nữa, rốt cuộc bò xuống giường, chuẩn bị tắt cái máy tính chết tiệt kia
Có vẻ là mở phần mềm điều hành, màn hình cũng không tắt, Giang Tục đang chuẩn bị tắt nguồn,
.
Tôi Chưa Từng Biết YêuTác giả: Ngải Tiểu ĐồTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu. Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. Chủ quan. Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ hai mươi tuổi đến ba mươi tuổi, mười năm trôi qua lãng phí, dường như chỉ là chuyện của một cái chớp mắtCó đôi khi Giang Tục đã từng nghĩ, nếu lúc ở đại học, ra tay trước khi cô chán ghét anh, thì có phải mọi chuyện đều sẽ không giống thế này không?Trong lúc này, Giang Tục cũng không phải không thức tỉnh, nhưng đối với cô gái như Lâm Tây, tấn công trực diện thì cô chạy, ngầm ám chỉ thì cô không hiểu, thực khó giải quyếtTừ khi anh sinh ra đến nay, có lẽ chỉ bị vấp ngã duy nhất là trên người Lâm Tây, trong lòng cũng có lúc hoài nghi và bất lực, nhưng chuyện tình cảm, vốn không có câu trả lời, không giống như giải đề bài, chỉ cần suy nghĩ một chút, sẽ có cách giải, thậm chí là nhiều cách giảiThích một người, dù cho bản thân có ưu tú đến đâu, ở trước mặt cô ấy, bạn đã đặt mình thấp xuống một bậcLâm Tây đưa đề bài này, nhìn thì có vẻ là mệnh đề phụ, nhưng kỳ thực lại là mệnh đề khóLâm Tây xảy ra tai nạn xe, chỉ trong nháy mắt khi anh xoay người lạiTrước mắt giống như xuất hiện ảo giác vậy, mọi chuyện xảy ra quá mức bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt đó, mọi thứ trên thế giới giống như ngừng lạiNhịp tim đập mạnh như một cỗ máy đã hỏngAnh như theo bản năng mà chạy đến, một phút này, anh chỉ nghĩ dùng đôi tay này, thân thể này thay cô ngăn lại, nhưng sự va chạm đó, cuối cùng anh cũng không thể ngăn lạiSau khi tai nạn xảy ra, không biết đã trôi qua bao lâu, anh cảm giác cơ thể của mình, như bay trong không trung như không có trọng lựcLơ lửng giống như phi hành gia vậy, không thể điều khiển được cơ thể, không biết bản thân đang ở đâu, cũng không biết sẽ đi nơi nàoMột phút này, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩLâm Tây đâu rồi?…..Nằm nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc giường đơn trong trường họcTrên mặt che một quyển sách đã đọc được một nửa, đó là cuốn anh đã từng đọc khi còn sinh viên, lúc này nhìn lại, cảm giác như vận mệnh an bài, có vài phần hoang đườngVận mệnh thật sự cho anh cơ hội làm lại lần nữa sao, ngẫm lại có chút không thể tưởng tượng nốiNăm 2006, mới lên năm hai, khi đó Lâm Minh Vũ vừa quen bạn gái không bao lâu, chính là một bạn gái nô, bạn gái vừa gọi đã vui vẻ chạy đến.ra ngoài cũng không tắt máy tính, trong cái loa nhỏ phát ra tiếng chim cánh cụt báo tin nhắn đếnCũng không biết cậu ta kết bạn đến bao nhiêu người, trong loa ‘Tin Tin Tin Tin’ không ngừngGiang Tục không thể nhịn được nữa, rốt cuộc bò xuống giường, chuẩn bị tắt cái máy tính chết tiệt kiaCó vẻ là mở phần mềm điều hành, màn hình cũng không tắt, Giang Tục đang chuẩn bị tắt nguồn,.