Mưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu. Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. Chủ quan. Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào…
Chương 88: Ngoại Truyện Lướt Qua Chuồn Chuồn 5
Tôi Chưa Từng Biết YêuTác giả: Ngải Tiểu ĐồTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu. Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. Chủ quan. Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ 30 tuổi về 20 tuổi, rồi lại từ 20 tuổi trở ngược lại 30 tuổiGiống như bận rộn vô ích một hồi, nhìn như không có gì thay đổi, nhưng lại có rất nhiều thứ âm thầm thay đổi vậyVì để dỗ cô nhóc ngu ngốc này đến tay, quá trình gian khổ không thể tả, bởi vì có kết quả tốt nên quá trình ở giữa, cũng trở nên tốt đẹp hơnNgày Giang Tục kết hôn, ngoài dự đoán của mọi người, có rất nhiều người tham dựVốn là bạn bè, bạn học đã lâu không liên lạc, lúc gửi thiệp mời cũng không hi vọng họ sẽ đến, khi bọn họ đến, cũng không nghĩ những bạn học nhận được thiệp mời đều dắt con cái đến theo, đến nơi, vì là khách sạn của anh nên có thể sắp xếp thêm bàn lập tức được, thậm chí có cảm giác còn náo nhiệt hơn là ngày kỷ niệm thành lập trường của đại học C nữaTrước khi buổi lễ bắt đầu, vốn Giang Tục muốn đến phòng trang điểm nhìn Lâm Tây, cũng không ngờ bị Lâm Minh Vũ ngăn lạiBạn bè hơn mười năm, giờ lại thêm một tầng quan hệ, còn là mối quan hệ thân thiết, nhìn dáng vẻ này của anh, mắt mũi đều hếch lên cả rồiHai người đứng cuối hành lang, Lâm Minh Vũ đưa một điếu thuốc cho Giang TụcAnh theo bản năng phất tay: “không hút.”Lâm Minh Vũ trừng mắt hung ác nhìn anh: “Anh trai đưa cho, không hút cũng phải cầm, đây là cách nói chuyện của đàn ông!”Hình ảnh này, Giang Tục nhìn có chút quenĐột nhiên anh nghĩ đến khi trở lại 20 tuổi, cũng đã từng diễn ra tình cảnh nàyLúc đó anh và Lâm Tây mới xác định quan hệ không bao lâu, cũng chưa nói cho Lâm Minh Vũ, ba người ở chung dưới mái nhà, anh và Lâm Tây yêu nhau, nó giống như chuyện bí mật vậyCó một ngày, lúc nửa đêm anh đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị người xốc chăn lên, một đá làm cho tỉnh dậyLúc đó anh muốn phát giận, nhưng trợn mắt thấy là Lâm Minh Vũ, lại đè lửa giận xuốngNhìn vẻ mặt của Lâm Minh Vũ có chút phức tạp, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, có yên tâm nhưng cũng có lo âu…Anh kéo dép lê, đi tới đi lui trong phòng Giang Tục, làm Giang Tục cũng có chút chóng mặtGiang Tục đứng dậy lấy áo khoác mang lên, sau đó ngồi xuống ghế gần đó, nhíu mày hỏi anh: “Hơn nửa đêm, có việc gì?”Lâm Minh Vũ mấp máy môi không nói chuyện, từ túi áo lấy một gói thuốc ra, rút một điếu đưa cho Giang TụcAnh nhìn thoáng qua điếu thuốc, nhíu mày, đối với cái này thì xin miễn cho kẻ bất tài này: “Không hút.”“Tôi đưa, thì cậu cầm lấy, lúc đàn ông nói chuyện, đều bắt đầu như vậy!”Lâm Minh Vũ đã nói vậy, Giang Tục chỉ đành phải nhận thôi“Bắt đầu cuộc nói chuyện giữa đàn ông đi.”Lâm Minh Vũ ừ một tiếng, sau đó hỏi anh: “Cậu và Lâm Tây yêu nhau rồi sao.”Giang Tục đoán có lẽ là Phó Tiểu Phương nói, suy nghĩ hai giây, trả lời anh: “Đúng vậy.”“Mẹ nó.” Phản ứng đầu tiên của Lâm Minh Vũ là văng tụcVốn còn tưởng Lâm Minh Vũ sẽ nói tiếp một đống lời loạn thất bát tao khác, không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy“Ba tôi và ba lâm tây là anh em ruột, vì thế Lâm Tây cũng là em gái ruột của tôi.”“Ừm.”“Từ nhỏ đến lớn, con bé là công chúa nhỏ trong nhà chúng tôi, tuy rất ít thể hiện dáng vẻ công chúa, nhưng ở nhà chúng tôi con bé chính là như vậy.”Giang Tục thấy anh nói nghiêm túc, không khỏi gật đầu cười: “Ừm.”Lâm Minh Vũ hít sâu một hơi, cuối cùng trịnh trọng nói: “Mấy chuyện bẩn thiểu trên đời, cũng không được để con bé thấy.Mấy mươi mấy năm trước, chúng tôi bảo vệ con bé.” Anh hơi dừng một chút: “Mấy mươi năm về sau, mong cậu sẽ trân trọng con bé thật tốt.”“…”Giờ phút này, mấy câu đùa giỡn Giang Tục cũng không nói thành lờiQuen biết Lâm Minh Vũ mười mấy năm, đây là lời nghiêm túc nhất mà anh từng nghe Lâm Minh Vũ nóiTừ 20 tuổi trở ngược về 30 tuổiGiang Tục liếc mắt nhìn Lâm Minh Vũ, cười cười vân vê điếu thuốc trên đầu ngón tayLúc này, anh chủ động nói với Lâm Minh Vũ: “Những chuyện bẩn thỉu trên thế giới này, tôi nhất định sẽ không để cô ấy thấy được.Mấy mươi năm trước, cảm ơn mọi người đã bảo vệ cô ấy.Mấy mươi năm sau này, tôi sẽ xem cô ấy như trân bảo.”….Hôn lễ còn náo nhiệt hơn ngày kỷ niệm thành lập trường, các cựu sinh viên đều kích động không tảKhung cảnh sôi động như một bữa tiệc.thời điểm bắt đầu hôn lễ, dường như tất cả mọi người đều.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ 30 tuổi về 20 tuổi, rồi lại từ 20 tuổi trở ngược lại 30 tuổi
Giống như bận rộn vô ích một hồi, nhìn như không có gì thay đổi, nhưng lại có rất nhiều thứ âm thầm thay đổi vậy
Vì để dỗ cô nhóc ngu ngốc này đến tay, quá trình gian khổ không thể tả, bởi vì có kết quả tốt nên quá trình ở giữa, cũng trở nên tốt đẹp hơn
Ngày Giang Tục kết hôn, ngoài dự đoán của mọi người, có rất nhiều người tham dự
Vốn là bạn bè, bạn học đã lâu không liên lạc, lúc gửi thiệp mời cũng không hi vọng họ sẽ đến, khi bọn họ đến, cũng không nghĩ những bạn học nhận được thiệp mời đều dắt con cái đến theo, đến nơi, vì là khách sạn của anh nên có thể sắp xếp thêm bàn lập tức được, thậm chí có cảm giác còn náo nhiệt hơn là ngày kỷ niệm thành lập trường của đại học C nữa
Trước khi buổi lễ bắt đầu, vốn Giang Tục muốn đến phòng trang điểm nhìn Lâm Tây, cũng không ngờ bị Lâm Minh Vũ ngăn lại
Bạn bè hơn mười năm, giờ lại thêm một tầng quan hệ, còn là mối quan hệ thân thiết, nhìn dáng vẻ này của anh, mắt mũi đều hếch lên cả rồi
Hai người đứng cuối hành lang, Lâm Minh Vũ đưa một điếu thuốc cho Giang Tục
Anh theo bản năng phất tay: “không hút.”
Lâm Minh Vũ trừng mắt hung ác nhìn anh: “Anh trai đưa cho, không hút cũng phải cầm, đây là cách nói chuyện của đàn ông!”
Hình ảnh này, Giang Tục nhìn có chút quen
Đột nhiên anh nghĩ đến khi trở lại 20 tuổi, cũng đã từng diễn ra tình cảnh này
Lúc đó anh và Lâm Tây mới xác định quan hệ không bao lâu, cũng chưa nói cho Lâm Minh Vũ, ba người ở chung dưới mái nhà, anh và Lâm Tây yêu nhau, nó giống như chuyện bí mật vậy
Có một ngày, lúc nửa đêm anh đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị người xốc chăn lên, một đá làm cho tỉnh dậy
Lúc đó anh muốn phát giận, nhưng trợn mắt thấy là Lâm Minh Vũ, lại đè lửa giận xuống
Nhìn vẻ mặt của Lâm Minh Vũ có chút phức tạp, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, có yên tâm nhưng cũng có lo âu…
Anh kéo dép lê, đi tới đi lui trong phòng Giang Tục, làm Giang Tục cũng có chút chóng mặt
Giang Tục đứng dậy lấy áo khoác mang lên, sau đó ngồi xuống ghế gần đó, nhíu mày hỏi anh: “Hơn nửa đêm, có việc gì?”
Lâm Minh Vũ mấp máy môi không nói chuyện, từ túi áo lấy một gói thuốc ra, rút một điếu đưa cho Giang Tục
Anh nhìn thoáng qua điếu thuốc, nhíu mày, đối với cái này thì xin miễn cho kẻ bất tài này: “Không hút.”
“Tôi đưa, thì cậu cầm lấy, lúc đàn ông nói chuyện, đều bắt đầu như vậy!”
Lâm Minh Vũ đã nói vậy, Giang Tục chỉ đành phải nhận thôi
“Bắt đầu cuộc nói chuyện giữa đàn ông đi.”
Lâm Minh Vũ ừ một tiếng, sau đó hỏi anh: “Cậu và Lâm Tây yêu nhau rồi sao.”
Giang Tục đoán có lẽ là Phó Tiểu Phương nói, suy nghĩ hai giây, trả lời anh: “Đúng vậy.”
“Mẹ nó.” Phản ứng đầu tiên của Lâm Minh Vũ là văng tục
Vốn còn tưởng Lâm Minh Vũ sẽ nói tiếp một đống lời loạn thất bát tao khác, không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy
“Ba tôi và ba lâm tây là anh em ruột, vì thế Lâm Tây cũng là em gái ruột của tôi.”
“Ừm.”
“Từ nhỏ đến lớn, con bé là công chúa nhỏ trong nhà chúng tôi, tuy rất ít thể hiện dáng vẻ công chúa, nhưng ở nhà chúng tôi con bé chính là như vậy.”
Giang Tục thấy anh nói nghiêm túc, không khỏi gật đầu cười: “Ừm.”
Lâm Minh Vũ hít sâu một hơi, cuối cùng trịnh trọng nói: “Mấy chuyện bẩn thiểu trên đời, cũng không được để con bé thấy.
Mấy mươi mấy năm trước, chúng tôi bảo vệ con bé.” Anh hơi dừng một chút: “Mấy mươi năm về sau, mong cậu sẽ trân trọng con bé thật tốt.”
“…”
Giờ phút này, mấy câu đùa giỡn Giang Tục cũng không nói thành lời
Quen biết Lâm Minh Vũ mười mấy năm, đây là lời nghiêm túc nhất mà anh từng nghe Lâm Minh Vũ nói
Từ 20 tuổi trở ngược về 30 tuổi
Giang Tục liếc mắt nhìn Lâm Minh Vũ, cười cười vân vê điếu thuốc trên đầu ngón tay
Lúc này, anh chủ động nói với Lâm Minh Vũ: “Những chuyện bẩn thỉu trên thế giới này, tôi nhất định sẽ không để cô ấy thấy được.
Mấy mươi năm trước, cảm ơn mọi người đã bảo vệ cô ấy.
Mấy mươi năm sau này, tôi sẽ xem cô ấy như trân bảo.”
….
Hôn lễ còn náo nhiệt hơn ngày kỷ niệm thành lập trường, các cựu sinh viên đều kích động không tả
Khung cảnh sôi động như một bữa tiệc.
thời điểm bắt đầu hôn lễ, dường như tất cả mọi người đều
.
Tôi Chưa Từng Biết YêuTác giả: Ngải Tiểu ĐồTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhMưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu. Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. Chủ quan. Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ 30 tuổi về 20 tuổi, rồi lại từ 20 tuổi trở ngược lại 30 tuổiGiống như bận rộn vô ích một hồi, nhìn như không có gì thay đổi, nhưng lại có rất nhiều thứ âm thầm thay đổi vậyVì để dỗ cô nhóc ngu ngốc này đến tay, quá trình gian khổ không thể tả, bởi vì có kết quả tốt nên quá trình ở giữa, cũng trở nên tốt đẹp hơnNgày Giang Tục kết hôn, ngoài dự đoán của mọi người, có rất nhiều người tham dựVốn là bạn bè, bạn học đã lâu không liên lạc, lúc gửi thiệp mời cũng không hi vọng họ sẽ đến, khi bọn họ đến, cũng không nghĩ những bạn học nhận được thiệp mời đều dắt con cái đến theo, đến nơi, vì là khách sạn của anh nên có thể sắp xếp thêm bàn lập tức được, thậm chí có cảm giác còn náo nhiệt hơn là ngày kỷ niệm thành lập trường của đại học C nữaTrước khi buổi lễ bắt đầu, vốn Giang Tục muốn đến phòng trang điểm nhìn Lâm Tây, cũng không ngờ bị Lâm Minh Vũ ngăn lạiBạn bè hơn mười năm, giờ lại thêm một tầng quan hệ, còn là mối quan hệ thân thiết, nhìn dáng vẻ này của anh, mắt mũi đều hếch lên cả rồiHai người đứng cuối hành lang, Lâm Minh Vũ đưa một điếu thuốc cho Giang TụcAnh theo bản năng phất tay: “không hút.”Lâm Minh Vũ trừng mắt hung ác nhìn anh: “Anh trai đưa cho, không hút cũng phải cầm, đây là cách nói chuyện của đàn ông!”Hình ảnh này, Giang Tục nhìn có chút quenĐột nhiên anh nghĩ đến khi trở lại 20 tuổi, cũng đã từng diễn ra tình cảnh nàyLúc đó anh và Lâm Tây mới xác định quan hệ không bao lâu, cũng chưa nói cho Lâm Minh Vũ, ba người ở chung dưới mái nhà, anh và Lâm Tây yêu nhau, nó giống như chuyện bí mật vậyCó một ngày, lúc nửa đêm anh đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị người xốc chăn lên, một đá làm cho tỉnh dậyLúc đó anh muốn phát giận, nhưng trợn mắt thấy là Lâm Minh Vũ, lại đè lửa giận xuốngNhìn vẻ mặt của Lâm Minh Vũ có chút phức tạp, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, có yên tâm nhưng cũng có lo âu…Anh kéo dép lê, đi tới đi lui trong phòng Giang Tục, làm Giang Tục cũng có chút chóng mặtGiang Tục đứng dậy lấy áo khoác mang lên, sau đó ngồi xuống ghế gần đó, nhíu mày hỏi anh: “Hơn nửa đêm, có việc gì?”Lâm Minh Vũ mấp máy môi không nói chuyện, từ túi áo lấy một gói thuốc ra, rút một điếu đưa cho Giang TụcAnh nhìn thoáng qua điếu thuốc, nhíu mày, đối với cái này thì xin miễn cho kẻ bất tài này: “Không hút.”“Tôi đưa, thì cậu cầm lấy, lúc đàn ông nói chuyện, đều bắt đầu như vậy!”Lâm Minh Vũ đã nói vậy, Giang Tục chỉ đành phải nhận thôi“Bắt đầu cuộc nói chuyện giữa đàn ông đi.”Lâm Minh Vũ ừ một tiếng, sau đó hỏi anh: “Cậu và Lâm Tây yêu nhau rồi sao.”Giang Tục đoán có lẽ là Phó Tiểu Phương nói, suy nghĩ hai giây, trả lời anh: “Đúng vậy.”“Mẹ nó.” Phản ứng đầu tiên của Lâm Minh Vũ là văng tụcVốn còn tưởng Lâm Minh Vũ sẽ nói tiếp một đống lời loạn thất bát tao khác, không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy“Ba tôi và ba lâm tây là anh em ruột, vì thế Lâm Tây cũng là em gái ruột của tôi.”“Ừm.”“Từ nhỏ đến lớn, con bé là công chúa nhỏ trong nhà chúng tôi, tuy rất ít thể hiện dáng vẻ công chúa, nhưng ở nhà chúng tôi con bé chính là như vậy.”Giang Tục thấy anh nói nghiêm túc, không khỏi gật đầu cười: “Ừm.”Lâm Minh Vũ hít sâu một hơi, cuối cùng trịnh trọng nói: “Mấy chuyện bẩn thiểu trên đời, cũng không được để con bé thấy.Mấy mươi mấy năm trước, chúng tôi bảo vệ con bé.” Anh hơi dừng một chút: “Mấy mươi năm về sau, mong cậu sẽ trân trọng con bé thật tốt.”“…”Giờ phút này, mấy câu đùa giỡn Giang Tục cũng không nói thành lờiQuen biết Lâm Minh Vũ mười mấy năm, đây là lời nghiêm túc nhất mà anh từng nghe Lâm Minh Vũ nóiTừ 20 tuổi trở ngược về 30 tuổiGiang Tục liếc mắt nhìn Lâm Minh Vũ, cười cười vân vê điếu thuốc trên đầu ngón tayLúc này, anh chủ động nói với Lâm Minh Vũ: “Những chuyện bẩn thỉu trên thế giới này, tôi nhất định sẽ không để cô ấy thấy được.Mấy mươi năm trước, cảm ơn mọi người đã bảo vệ cô ấy.Mấy mươi năm sau này, tôi sẽ xem cô ấy như trân bảo.”….Hôn lễ còn náo nhiệt hơn ngày kỷ niệm thành lập trường, các cựu sinh viên đều kích động không tảKhung cảnh sôi động như một bữa tiệc.thời điểm bắt đầu hôn lễ, dường như tất cả mọi người đều.