Edit: Nagi Maria Người nọ căm hận mạnh mẽ tiến vào nơi tối mật của ta, đau đớn cứ một lần lại một lần chậm rãi xông thẳng lên não. Nhìn người ở phía trên, thống khổ, tuyệt vọng nhưng không ngừng lại động tác dưới thân, cứ như người bị tổn thương mới là hắn. Miệng hắn thì không ngừng kêu lên một cái tên, rơi vào tai ta làm ta thấy đau đớn không thôi, cứ một lần gọi lại một lần tiến nhập sâu hơn. “Chiêu, Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu của ta…” Người nọ tiến càng sâu bao nhiêu thì phóng ra càng mãnh liệt bấy nhiêu, ta cảm giác được thứ chất lỏng của hắn cứ như thế tiếp tục phóng ra trong cơ thể ta. Thực đau, hắn khóc vì đau, tim hắn nhói lên cũng vì đau, hắn đau vì không có được hạnh phúc. Nhưng ta thấy hắn vậy thì không đành lòng, ta biết rõ là không nên nhưng ta lại nhịn không được mà đáp lại hắn “Ừ…… Long……” “Ba……” (bị đánh =.=) Quả nhiên, ta không nên đáp lời. “Tiện nhân, ai cho phép ngươi gọi ta?” Hắn rút ra khỏi thân ta, ta nghĩ vậy là có thể chấm dứt rồi. Nhưng thẳng đến lúc thân thể càng…
Quyển 3 - Chương 4
Úc Nhiễm TrầnTác giả: Tần Tử Độc SưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcEdit: Nagi Maria Người nọ căm hận mạnh mẽ tiến vào nơi tối mật của ta, đau đớn cứ một lần lại một lần chậm rãi xông thẳng lên não. Nhìn người ở phía trên, thống khổ, tuyệt vọng nhưng không ngừng lại động tác dưới thân, cứ như người bị tổn thương mới là hắn. Miệng hắn thì không ngừng kêu lên một cái tên, rơi vào tai ta làm ta thấy đau đớn không thôi, cứ một lần gọi lại một lần tiến nhập sâu hơn. “Chiêu, Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu của ta…” Người nọ tiến càng sâu bao nhiêu thì phóng ra càng mãnh liệt bấy nhiêu, ta cảm giác được thứ chất lỏng của hắn cứ như thế tiếp tục phóng ra trong cơ thể ta. Thực đau, hắn khóc vì đau, tim hắn nhói lên cũng vì đau, hắn đau vì không có được hạnh phúc. Nhưng ta thấy hắn vậy thì không đành lòng, ta biết rõ là không nên nhưng ta lại nhịn không được mà đáp lại hắn “Ừ…… Long……” “Ba……” (bị đánh =.=) Quả nhiên, ta không nên đáp lời. “Tiện nhân, ai cho phép ngươi gọi ta?” Hắn rút ra khỏi thân ta, ta nghĩ vậy là có thể chấm dứt rồi. Nhưng thẳng đến lúc thân thể càng… Edit: Nagi MariaĐám người kia lúc đầu tuy rất hung dữ, nhưng xem ra bọn họ chỉ là làm theo lệnh thôi, dọc đường họ rất khách khí với ta. Đúng giờ, họ sẽ đưa nước vào, sau đó hỏi ta muốn ăn cái gì, ta không tháo mũ xuống, họ biết ta tự ti về những vết sẹo trên mặt nên cũng không ép ta. Nhưng ta thật sự đi rất chậm, sau đó họ không còn biện pháp nào khác, đành chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, rồi đi một mạch về phương Bắc.Càng đi về phía Bắc thì khí trời càng lạnh, đã là mùa đông rồi, chân ta lại bắt đầu đau. Bọn họ thấy sắc mặt ta xám trắng, hỏi ta có phải không thoải mái ở đâu không, ta không biết làm gì nên bảo với họ là ta không thể chịu lạnh, bọn họ liền mang một cái giường nhỏ và hai cái chăn bỏ vào trong xe ngựa, nhờ vậy mà ta cảm thấy tốt hơn nhiều.Trải qua năm ngày đường, ngồi trên xe ngựa xóc nảy, cuối cùng xe cũng ngừng lại. Một người trong số họ đi ra đỡ ta xuống xe, ta kinh ngạc khi đứng trước một bãi cỏ xanh, nhìn lên phủ đệ phía trước, bốn chữ Đằng Long Sơn Trang đập thẳng vào mắt ta. Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng ta, bọn họ liền tìm cho ta cây gậy để ta chống đi vào phủ.Lần đầu vào trong phủ bằng cửa chính, ta mới phát hiện ra, phủ này rất rất lớn, có lẽ bằng một nửa hậu cung của Tử Quỷ phụ thân. Bọn họ đưa ta đến đại sảnh, chân ta run rẩy, ta cảm thấy đau khắp người, vì ta biết người đang đợi ta đến cứu là ai rồi.“Tham kiến trang chủ, thuộc hạ may mắn hoàn thành nhiệm vụ, đã đem được thần y trở về”
Edit: Nagi Maria
Đám người kia lúc đầu tuy rất hung dữ, nhưng xem ra bọn họ chỉ là làm theo lệnh thôi, dọc đường họ rất khách khí với ta. Đúng giờ, họ sẽ đưa nước vào, sau đó hỏi ta muốn ăn cái gì, ta không tháo mũ xuống, họ biết ta tự ti về những vết sẹo trên mặt nên cũng không ép ta. Nhưng ta thật sự đi rất chậm, sau đó họ không còn biện pháp nào khác, đành chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, rồi đi một mạch về phương Bắc.
Càng đi về phía Bắc thì khí trời càng lạnh, đã là mùa đông rồi, chân ta lại bắt đầu đau. Bọn họ thấy sắc mặt ta xám trắng, hỏi ta có phải không thoải mái ở đâu không, ta không biết làm gì nên bảo với họ là ta không thể chịu lạnh, bọn họ liền mang một cái giường nhỏ và hai cái chăn bỏ vào trong xe ngựa, nhờ vậy mà ta cảm thấy tốt hơn nhiều.
Trải qua năm ngày đường, ngồi trên xe ngựa xóc nảy, cuối cùng xe cũng ngừng lại. Một người trong số họ đi ra đỡ ta xuống xe, ta kinh ngạc khi đứng trước một bãi cỏ xanh, nhìn lên phủ đệ phía trước, bốn chữ Đằng Long Sơn Trang đập thẳng vào mắt ta. Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng ta, bọn họ liền tìm cho ta cây gậy để ta chống đi vào phủ.
Lần đầu vào trong phủ bằng cửa chính, ta mới phát hiện ra, phủ này rất rất lớn, có lẽ bằng một nửa hậu cung của Tử Quỷ phụ thân. Bọn họ đưa ta đến đại sảnh, chân ta run rẩy, ta cảm thấy đau khắp người, vì ta biết người đang đợi ta đến cứu là ai rồi.
“Tham kiến trang chủ, thuộc hạ may mắn hoàn thành nhiệm vụ, đã đem được thần y trở về”
Úc Nhiễm TrầnTác giả: Tần Tử Độc SưTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcEdit: Nagi Maria Người nọ căm hận mạnh mẽ tiến vào nơi tối mật của ta, đau đớn cứ một lần lại một lần chậm rãi xông thẳng lên não. Nhìn người ở phía trên, thống khổ, tuyệt vọng nhưng không ngừng lại động tác dưới thân, cứ như người bị tổn thương mới là hắn. Miệng hắn thì không ngừng kêu lên một cái tên, rơi vào tai ta làm ta thấy đau đớn không thôi, cứ một lần gọi lại một lần tiến nhập sâu hơn. “Chiêu, Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu của ta…” Người nọ tiến càng sâu bao nhiêu thì phóng ra càng mãnh liệt bấy nhiêu, ta cảm giác được thứ chất lỏng của hắn cứ như thế tiếp tục phóng ra trong cơ thể ta. Thực đau, hắn khóc vì đau, tim hắn nhói lên cũng vì đau, hắn đau vì không có được hạnh phúc. Nhưng ta thấy hắn vậy thì không đành lòng, ta biết rõ là không nên nhưng ta lại nhịn không được mà đáp lại hắn “Ừ…… Long……” “Ba……” (bị đánh =.=) Quả nhiên, ta không nên đáp lời. “Tiện nhân, ai cho phép ngươi gọi ta?” Hắn rút ra khỏi thân ta, ta nghĩ vậy là có thể chấm dứt rồi. Nhưng thẳng đến lúc thân thể càng… Edit: Nagi MariaĐám người kia lúc đầu tuy rất hung dữ, nhưng xem ra bọn họ chỉ là làm theo lệnh thôi, dọc đường họ rất khách khí với ta. Đúng giờ, họ sẽ đưa nước vào, sau đó hỏi ta muốn ăn cái gì, ta không tháo mũ xuống, họ biết ta tự ti về những vết sẹo trên mặt nên cũng không ép ta. Nhưng ta thật sự đi rất chậm, sau đó họ không còn biện pháp nào khác, đành chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, rồi đi một mạch về phương Bắc.Càng đi về phía Bắc thì khí trời càng lạnh, đã là mùa đông rồi, chân ta lại bắt đầu đau. Bọn họ thấy sắc mặt ta xám trắng, hỏi ta có phải không thoải mái ở đâu không, ta không biết làm gì nên bảo với họ là ta không thể chịu lạnh, bọn họ liền mang một cái giường nhỏ và hai cái chăn bỏ vào trong xe ngựa, nhờ vậy mà ta cảm thấy tốt hơn nhiều.Trải qua năm ngày đường, ngồi trên xe ngựa xóc nảy, cuối cùng xe cũng ngừng lại. Một người trong số họ đi ra đỡ ta xuống xe, ta kinh ngạc khi đứng trước một bãi cỏ xanh, nhìn lên phủ đệ phía trước, bốn chữ Đằng Long Sơn Trang đập thẳng vào mắt ta. Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng ta, bọn họ liền tìm cho ta cây gậy để ta chống đi vào phủ.Lần đầu vào trong phủ bằng cửa chính, ta mới phát hiện ra, phủ này rất rất lớn, có lẽ bằng một nửa hậu cung của Tử Quỷ phụ thân. Bọn họ đưa ta đến đại sảnh, chân ta run rẩy, ta cảm thấy đau khắp người, vì ta biết người đang đợi ta đến cứu là ai rồi.“Tham kiến trang chủ, thuộc hạ may mắn hoàn thành nhiệm vụ, đã đem được thần y trở về”