Tác giả:

Thành đông Tịch gia. Chính là nhà của ta. Một nhà tứ khẩu, tất cả đều là nam nhân. Căn cứ vào sự sắp xếp thứ tự quyền lực của đương gia, thì trình tự như sau: Tịch Viêm, gia chủ, quan phụ mẫu bản thành. Ở bên ngoài hắn là người có quyền to nhất, khi về nhà, hắn vẫn là người có quyền to nhất. Tịch Nguyện, nguồn gốc kinh tế chủ yếu trong nhà, kinh doanh một tiêu cục, hai tửu lầu, ba sòng bạc, bốn đạo trường, năm tiền trang, sáu hiệu buôn, bảy….. nói chung, là một người ngoài việc kiếm tiền ra thì không biết bất cứ chuyện gì cả. Tịch Thiên, có trách nhiệm tiêu tiền chính trong nhà, kiêm học hành để chuẩn bị tham dự thi tú tài. Mặc dù khả năng có thể thi đỗ còn thấp hơn nhiều lần so với khả năng đương kim Thánh thượng có thể tự mình sinh ra một hài tử làm Thái tử mà không cần phiền đến các phi tần. Còn một người nữa, e hèm,…. chính là ta….. Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành. Nghe tiếng chim hót, thưởng thức mùi hương thơm của hoa khiến con người ta cảm nhận được rằng mình…

Quyển 2 - Chương 15: Phiên ngoại :Gia phổ

1 Người Cha Và 3 Đứa ConTác giả: Phong Duy (NiuNiu)Truyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThành đông Tịch gia. Chính là nhà của ta. Một nhà tứ khẩu, tất cả đều là nam nhân. Căn cứ vào sự sắp xếp thứ tự quyền lực của đương gia, thì trình tự như sau: Tịch Viêm, gia chủ, quan phụ mẫu bản thành. Ở bên ngoài hắn là người có quyền to nhất, khi về nhà, hắn vẫn là người có quyền to nhất. Tịch Nguyện, nguồn gốc kinh tế chủ yếu trong nhà, kinh doanh một tiêu cục, hai tửu lầu, ba sòng bạc, bốn đạo trường, năm tiền trang, sáu hiệu buôn, bảy….. nói chung, là một người ngoài việc kiếm tiền ra thì không biết bất cứ chuyện gì cả. Tịch Thiên, có trách nhiệm tiêu tiền chính trong nhà, kiêm học hành để chuẩn bị tham dự thi tú tài. Mặc dù khả năng có thể thi đỗ còn thấp hơn nhiều lần so với khả năng đương kim Thánh thượng có thể tự mình sinh ra một hài tử làm Thái tử mà không cần phiền đến các phi tần. Còn một người nữa, e hèm,…. chính là ta….. Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành. Nghe tiếng chim hót, thưởng thức mùi hương thơm của hoa khiến con người ta cảm nhận được rằng mình… Một ngày, sau khi Tiểu Thiên gian khổ học xong hai trang tài liệu sử sách, hỏi: “Cha, cái gì là gia phổ?”Phụ thân phát hiện đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng đứa con về quan niệm gia tộc, lập tức nghiêm túc giải thích: “Gia phổ chính là một quyển sách có từ thời lão tổng tông, ghi lại tên của mọi người trong gia đình ở mỗi một thế hệ, nếu có người không ngoan, làm chuyện xấu, gạch tên của hắn khỏi gia phổ chính là hình phạt rất lớn.”“À, thế nhà chúng ta có gia phổ không ạ?”“Có chứ, nhà chúng ta có một bản Việt thị gia phổ, là từ hơn ba trăm đời trước tổ tiên bắt đầu ghi lại.”“Oa, hơn ba trăm đời! Rất khó tưởng tượng!”Phụ thân kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đem ánh mắt sáng lấp lánh hướng tới chân trời xa xôi, dùng giọng điệu thực cảm động đắc ý nói: “Bản gia phổ Việt thị này, là trấn gia chi bảo của nhà chúng ta, truyền lại cho mỗi một thế hệ, đều là lưu lại một chút chuyện xưa vui buồn lẫn lộn….”“Tiểu Thiên thích nhất nghe chuyện xưa! Phụ thân kể một cái nghe với!”Vì thế phụ thân mang Tiểu Thiên đi tìm Phúc Bá.“Kể chuyện xưa trong gia phổ? Được, vậy trước kể một chút chuyện gia phổ thiếu chút nữa bị hủy.” Phúc Bá cười tủm tỉm ngồi xuống, uống một ngụm trà thông họng, “Chuyện kể rằng rất nhiều năm trước kia, khi gia gia của cậu Tiểu Thiên mới mười ba, mười bốn tuổi, có một ngày nửa đêm, trong nhà đột nhiên bị cháy, lửa từ sài phòng lan ra, càng cháy càng to, tất cả mọi người từ trong phòng chạy ra. Thái gia gia của cậu vừa chạy vừa phân phó cho gia gia của cậu: ‘Chạy vào ôm hộp gia phổ ra mau!’. Gia gia của cậu rất nghe lời, xông vào ôm ra. Cả nhà tập trung trong viện, đếm lại không có ai bị hỏa thiêu, đang vui mừng, thái nãi nãi của cậu đột nhiên phát hiện trong tay gia gia của cậu, hóa ra không phải là hộp gia phổ….”“A?” Tiểu Thiên trợn tròn mắt, “Là gì?”“Là một hộp gỗ đựng bánh trung thu.”“Bên trong có bánh trung thu không?”“Có.”“Nhân gì vậy? Tiểu Thiên thích ăn nhất bánh trung thu nhân đường!”“>_

Một ngày, sau khi Tiểu Thiên gian khổ học xong hai trang tài liệu sử sách, hỏi: “Cha, cái gì là gia phổ?”

Phụ thân phát hiện đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng đứa con về quan niệm gia tộc, lập tức nghiêm túc giải thích: “Gia phổ chính là một quyển sách có từ thời lão tổng tông, ghi lại tên của mọi người trong gia đình ở mỗi một thế hệ, nếu có người không ngoan, làm chuyện xấu, gạch tên của hắn khỏi gia phổ chính là hình phạt rất lớn.”

“À, thế nhà chúng ta có gia phổ không ạ?”

“Có chứ, nhà chúng ta có một bản Việt thị gia phổ, là từ hơn ba trăm đời trước tổ tiên bắt đầu ghi lại.”

“Oa, hơn ba trăm đời! Rất khó tưởng tượng!”

Phụ thân kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đem ánh mắt sáng lấp lánh hướng tới chân trời xa xôi, dùng giọng điệu thực cảm động đắc ý nói: “Bản gia phổ Việt thị này, là trấn gia chi bảo của nhà chúng ta, truyền lại cho mỗi một thế hệ, đều là lưu lại một chút chuyện xưa vui buồn lẫn lộn….”

“Tiểu Thiên thích nhất nghe chuyện xưa! Phụ thân kể một cái nghe với!”

Vì thế phụ thân mang Tiểu Thiên đi tìm Phúc Bá.

“Kể chuyện xưa trong gia phổ? Được, vậy trước kể một chút chuyện gia phổ thiếu chút nữa bị hủy.” Phúc Bá cười tủm tỉm ngồi xuống, uống một ngụm trà thông họng, “Chuyện kể rằng rất nhiều năm trước kia, khi gia gia của cậu Tiểu Thiên mới mười ba, mười bốn tuổi, có một ngày nửa đêm, trong nhà đột nhiên bị cháy, lửa từ sài phòng lan ra, càng cháy càng to, tất cả mọi người từ trong phòng chạy ra. Thái gia gia của cậu vừa chạy vừa phân phó cho gia gia của cậu: ‘Chạy vào ôm hộp gia phổ ra mau!’. Gia gia của cậu rất nghe lời, xông vào ôm ra. Cả nhà tập trung trong viện, đếm lại không có ai bị hỏa thiêu, đang vui mừng, thái nãi nãi của cậu đột nhiên phát hiện trong tay gia gia của cậu, hóa ra không phải là hộp gia phổ….”

“A?” Tiểu Thiên trợn tròn mắt, “Là gì?”

“Là một hộp gỗ đựng bánh trung thu.”

“Bên trong có bánh trung thu không?”

“Có.”

“Nhân gì vậy? Tiểu Thiên thích ăn nhất bánh trung thu nhân đường!”

“>_

1 Người Cha Và 3 Đứa ConTác giả: Phong Duy (NiuNiu)Truyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài HướcThành đông Tịch gia. Chính là nhà của ta. Một nhà tứ khẩu, tất cả đều là nam nhân. Căn cứ vào sự sắp xếp thứ tự quyền lực của đương gia, thì trình tự như sau: Tịch Viêm, gia chủ, quan phụ mẫu bản thành. Ở bên ngoài hắn là người có quyền to nhất, khi về nhà, hắn vẫn là người có quyền to nhất. Tịch Nguyện, nguồn gốc kinh tế chủ yếu trong nhà, kinh doanh một tiêu cục, hai tửu lầu, ba sòng bạc, bốn đạo trường, năm tiền trang, sáu hiệu buôn, bảy….. nói chung, là một người ngoài việc kiếm tiền ra thì không biết bất cứ chuyện gì cả. Tịch Thiên, có trách nhiệm tiêu tiền chính trong nhà, kiêm học hành để chuẩn bị tham dự thi tú tài. Mặc dù khả năng có thể thi đỗ còn thấp hơn nhiều lần so với khả năng đương kim Thánh thượng có thể tự mình sinh ra một hài tử làm Thái tử mà không cần phiền đến các phi tần. Còn một người nữa, e hèm,…. chính là ta….. Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, không khí trong lành. Nghe tiếng chim hót, thưởng thức mùi hương thơm của hoa khiến con người ta cảm nhận được rằng mình… Một ngày, sau khi Tiểu Thiên gian khổ học xong hai trang tài liệu sử sách, hỏi: “Cha, cái gì là gia phổ?”Phụ thân phát hiện đây là một cơ hội tốt để bồi dưỡng đứa con về quan niệm gia tộc, lập tức nghiêm túc giải thích: “Gia phổ chính là một quyển sách có từ thời lão tổng tông, ghi lại tên của mọi người trong gia đình ở mỗi một thế hệ, nếu có người không ngoan, làm chuyện xấu, gạch tên của hắn khỏi gia phổ chính là hình phạt rất lớn.”“À, thế nhà chúng ta có gia phổ không ạ?”“Có chứ, nhà chúng ta có một bản Việt thị gia phổ, là từ hơn ba trăm đời trước tổ tiên bắt đầu ghi lại.”“Oa, hơn ba trăm đời! Rất khó tưởng tượng!”Phụ thân kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đem ánh mắt sáng lấp lánh hướng tới chân trời xa xôi, dùng giọng điệu thực cảm động đắc ý nói: “Bản gia phổ Việt thị này, là trấn gia chi bảo của nhà chúng ta, truyền lại cho mỗi một thế hệ, đều là lưu lại một chút chuyện xưa vui buồn lẫn lộn….”“Tiểu Thiên thích nhất nghe chuyện xưa! Phụ thân kể một cái nghe với!”Vì thế phụ thân mang Tiểu Thiên đi tìm Phúc Bá.“Kể chuyện xưa trong gia phổ? Được, vậy trước kể một chút chuyện gia phổ thiếu chút nữa bị hủy.” Phúc Bá cười tủm tỉm ngồi xuống, uống một ngụm trà thông họng, “Chuyện kể rằng rất nhiều năm trước kia, khi gia gia của cậu Tiểu Thiên mới mười ba, mười bốn tuổi, có một ngày nửa đêm, trong nhà đột nhiên bị cháy, lửa từ sài phòng lan ra, càng cháy càng to, tất cả mọi người từ trong phòng chạy ra. Thái gia gia của cậu vừa chạy vừa phân phó cho gia gia của cậu: ‘Chạy vào ôm hộp gia phổ ra mau!’. Gia gia của cậu rất nghe lời, xông vào ôm ra. Cả nhà tập trung trong viện, đếm lại không có ai bị hỏa thiêu, đang vui mừng, thái nãi nãi của cậu đột nhiên phát hiện trong tay gia gia của cậu, hóa ra không phải là hộp gia phổ….”“A?” Tiểu Thiên trợn tròn mắt, “Là gì?”“Là một hộp gỗ đựng bánh trung thu.”“Bên trong có bánh trung thu không?”“Có.”“Nhân gì vậy? Tiểu Thiên thích ăn nhất bánh trung thu nhân đường!”“>_

Quyển 2 - Chương 15: Phiên ngoại :Gia phổ