Ráng chiều buông hoàng hôn đỏ thẫm. bên cánh đồng cỏ, một nam một nữ vui đùa bên nhau. Cười khúc khích. Ánh mặt trời ngạo nghễ dần lui xuống, trăng thanh tao đã nhô lên dần dần. nhà nhà buông đèn trước sân, ngoài kia cảnh đêm càng náo nhiệt. vì nỗi Trung thu, không biết hai đứa nhỏ bên nhau bao nhiêu mùa trăng rồi nhỉ, vừa đủ thập. “tiểu thư, xin chậm chân!” một nha đầu vừa hét vừa chạy theo đứa bé gái, chính là Mộ Diệt Vân-nữ tử nhà thừa tướng Mộ Hòa Nhân. Dứt lời, giọng của thanh niên nhỏ tuổi vang lên:”muội ngoan đừng chạy nữa, ta dẫn đi ăn món ngon.” Nữ tử nhỏ xinh liền lập tức quay đầu lại, nở nụ cười hồn nhiên của trẻ con chôn giấu sự mĩ miều:”hảo hảo, mau đến Phẩm Hương Trai!” “Biết tiêu tiền của ca ca quá ha. -_-” lời nói xen chút hối hận nè:v Quán ăn nổi tiếng nhất thành có khác, hai tầng lầu đã sớm chật kín người, đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn thôi miên ai đó rồi!:v Thái Thiên lựa một chỗ ngồi thoáng mát, có thể nhìn dòng người đi lại đong vui phía dưới. hôm nay hắn mặt…
Chương 2
Cánh Đồng Mộc AnhTác giả: Mai AnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhRáng chiều buông hoàng hôn đỏ thẫm. bên cánh đồng cỏ, một nam một nữ vui đùa bên nhau. Cười khúc khích. Ánh mặt trời ngạo nghễ dần lui xuống, trăng thanh tao đã nhô lên dần dần. nhà nhà buông đèn trước sân, ngoài kia cảnh đêm càng náo nhiệt. vì nỗi Trung thu, không biết hai đứa nhỏ bên nhau bao nhiêu mùa trăng rồi nhỉ, vừa đủ thập. “tiểu thư, xin chậm chân!” một nha đầu vừa hét vừa chạy theo đứa bé gái, chính là Mộ Diệt Vân-nữ tử nhà thừa tướng Mộ Hòa Nhân. Dứt lời, giọng của thanh niên nhỏ tuổi vang lên:”muội ngoan đừng chạy nữa, ta dẫn đi ăn món ngon.” Nữ tử nhỏ xinh liền lập tức quay đầu lại, nở nụ cười hồn nhiên của trẻ con chôn giấu sự mĩ miều:”hảo hảo, mau đến Phẩm Hương Trai!” “Biết tiêu tiền của ca ca quá ha. -_-” lời nói xen chút hối hận nè:v Quán ăn nổi tiếng nhất thành có khác, hai tầng lầu đã sớm chật kín người, đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn thôi miên ai đó rồi!:v Thái Thiên lựa một chỗ ngồi thoáng mát, có thể nhìn dòng người đi lại đong vui phía dưới. hôm nay hắn mặt… Hai người một nam một nữ chạy đến bờ sông đốt pháo.“Muội..hộc hộc..từ khi nào than thủ nhanh như vậy, hại ta..hộc..chạy..”. “Muội từ nhỏ đã lợi hại, huynh toàn nói thừa à!” Thái Thiên cười trừ lắc đầu:3, nằm ngửa ra bãi cỏ, nơi mà hằng ngày họ ở cùng nhau. Ánh mắt xanh lam thoáng tia buồn buồn. hắn sắp rời xa nơi đây rồi. hôm nay nay là kỳ hạn hắn trở về với gia đình. Mộ Đại Nhân từng nói cha hắn vì lí do gì đó mà phải để hắn xa ông ấy. đang miên man nghĩ bỗng giọng nói của Diệt Vân cắt ngang:”Huynh à, mau đến đốt pháo đi, haha…!” tiếng cười vang khóc góc trời. hắn lại nghĩ không có nha đầu này chắc hắn buồn chết thôi.“Mau lên coi!” Diệt Vân lại giục. “Ta đến đây.”“Đoàng!...” từng tia pháo phát sáng cả bầu trời đêm, tạo nên bức tranh tuyệt vời. phía dười lại có thêm bức thủy họa lung linh huyền bí.Diệt Vân chóng chán, lại quay người nàm xuống bãi cỏ. “Chán rồi sao? Nãy thấy ai hú hét khinh khủng lắm mà…:v”. “Hừ…”.”Trăng đẹp quá ha huynh, ui ta thấy cả một trời sao, sáng quá. ớ kia là hình con chó kìa, hihi…”.” Thua muội luôn, chòm sao Bắc Đẩu đó cô nương à!”.”À…”Thái Thiên cầm tay Diệt Vân chỉ lên bầu trời đầy tinh tú kia:”Đây là chòm Bắc Đẩu, đây là Bọ Cạp, đây là…”“Tay mình sao nóng rực nhỉ… cả má nữa, ôi, có khi nào bệnh không? Tim cũng đập như trống đây này…”Diệt Vân thầm nghĩ mà chẳng biết tại sao (ngây thơ vl:v)“Huynh à, hay là ta về nhỉ, cũng tối rồi, mẹ ta lại cằn nhằn…”“Ừ nhỉ, thời gian sao trôi nhanh thế, về…về thôi.” Thật sự thì hắn chẳng muốn về..Chân bước đều, thoắt đã đến đại môn của Mộ gia. Nam nhân nữ tử nhanh chóng bước vào, để lại đằng sau tiếng chó sủa um tai (:v). vừa vào sân hắn để ý thấy chiếc kiệu lớn, chợt chột dạ.Cả hai định về tư phòng, một tiếng nói của phụ nữ vang lên khiến họ giật cả mình:”Vân nhi thật làm mẫu thân buồn mà, sao đến giờ mới về hả, mau tắm rửa ăn cơm rồi nghỉ ngơi.” Vừa dứt lời Mộ phu nhân quay sang bảo Thái Thiên:”Còn con nữa, mau đến thư phòng, lõa già tìm con có việc gấp.” bà vẫn luôn như vậy, vẫn lạnh lung với hắn.Đến thư phòng Thiên nhẹ nhàng gõ cửa. “Mau Vào đi.”. “Vâng”Cửa vừa mở, hắn chào hỏi Mộ đại nhân. Sự chú ý của hắn đặt vào chiếc màn đang che vị đại nhân nào đó. “Ngươi mau ngồi xuống.”“Người tìm con có việc gì ạ?”“Hôm nay cha người dến đón người, thửa Thái tử điện hạ!” Mộ đại nhân tiếp lời“??? Người vừa bảo gì?” rai hắn lùng bùng… đang nghe gì vậy kìa? Thái tử sao?“Cha của người chính là Đương Kim Hoàng Thượng của Soái Quốc.”“Ha ha người thật biết đùa…” Thái Thiên vẫn chưa hết bàng hoàng.“Ông ấy nói không hề sai, con chính là con trai của ta” hoàng thượng lên tiếng, trầm ổn, không chút ấp úng.
Hai người một nam một nữ chạy đến bờ sông đốt pháo.
“Muội..hộc hộc..từ khi nào than thủ nhanh như vậy, hại ta..hộc..chạy..”. “Muội từ nhỏ đã lợi hại, huynh toàn nói thừa à!” Thái Thiên cười trừ lắc đầu:3, nằm ngửa ra bãi cỏ, nơi mà hằng ngày họ ở cùng nhau. Ánh mắt xanh lam thoáng tia buồn buồn. hắn sắp rời xa nơi đây rồi. hôm nay nay là kỳ hạn hắn trở về với gia đình. Mộ Đại Nhân từng nói cha hắn vì lí do gì đó mà phải để hắn xa ông ấy. đang miên man nghĩ bỗng giọng nói của Diệt Vân cắt ngang:”Huynh à, mau đến đốt pháo đi, haha…!” tiếng cười vang khóc góc trời. hắn lại nghĩ không có nha đầu này chắc hắn buồn chết thôi.
“Mau lên coi!” Diệt Vân lại giục. “Ta đến đây.”
“Đoàng!...” từng tia pháo phát sáng cả bầu trời đêm, tạo nên bức tranh tuyệt vời. phía dười lại có thêm bức thủy họa lung linh huyền bí.
Diệt Vân chóng chán, lại quay người nàm xuống bãi cỏ. “Chán rồi sao? Nãy thấy ai hú hét khinh khủng lắm mà…:v”. “Hừ…”.”Trăng đẹp quá ha huynh, ui ta thấy cả một trời sao, sáng quá. ớ kia là hình con chó kìa, hihi…”.” Thua muội luôn, chòm sao Bắc Đẩu đó cô nương à!”.”À…”
Thái Thiên cầm tay Diệt Vân chỉ lên bầu trời đầy tinh tú kia:”Đây là chòm Bắc Đẩu, đây là Bọ Cạp, đây là…”
“Tay mình sao nóng rực nhỉ… cả má nữa, ôi, có khi nào bệnh không? Tim cũng đập như trống đây này…”Diệt Vân thầm nghĩ mà chẳng biết tại sao (ngây thơ vl:v)
“Huynh à, hay là ta về nhỉ, cũng tối rồi, mẹ ta lại cằn nhằn…”
“Ừ nhỉ, thời gian sao trôi nhanh thế, về…về thôi.” Thật sự thì hắn chẳng muốn về..
Chân bước đều, thoắt đã đến đại môn của Mộ gia. Nam nhân nữ tử nhanh chóng bước vào, để lại đằng sau tiếng chó sủa um tai (:v). vừa vào sân hắn để ý thấy chiếc kiệu lớn, chợt chột dạ.
Cả hai định về tư phòng, một tiếng nói của phụ nữ vang lên khiến họ giật cả mình:”Vân nhi thật làm mẫu thân buồn mà, sao đến giờ mới về hả, mau tắm rửa ăn cơm rồi nghỉ ngơi.” Vừa dứt lời Mộ phu nhân quay sang bảo Thái Thiên:”Còn con nữa, mau đến thư phòng, lõa già tìm con có việc gấp.” bà vẫn luôn như vậy, vẫn lạnh lung với hắn.
Đến thư phòng Thiên nhẹ nhàng gõ cửa. “Mau Vào đi.”. “Vâng”
Cửa vừa mở, hắn chào hỏi Mộ đại nhân. Sự chú ý của hắn đặt vào chiếc màn đang che vị đại nhân nào đó. “Ngươi mau ngồi xuống.”
“Người tìm con có việc gì ạ?”
“Hôm nay cha người dến đón người, thửa Thái tử điện hạ!” Mộ đại nhân tiếp lời
“??? Người vừa bảo gì?” rai hắn lùng bùng… đang nghe gì vậy kìa? Thái tử sao?
“Cha của người chính là Đương Kim Hoàng Thượng của Soái Quốc.”
“Ha ha người thật biết đùa…” Thái Thiên vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Ông ấy nói không hề sai, con chính là con trai của ta” hoàng thượng lên tiếng, trầm ổn, không chút ấp úng.
Cánh Đồng Mộc AnhTác giả: Mai AnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhRáng chiều buông hoàng hôn đỏ thẫm. bên cánh đồng cỏ, một nam một nữ vui đùa bên nhau. Cười khúc khích. Ánh mặt trời ngạo nghễ dần lui xuống, trăng thanh tao đã nhô lên dần dần. nhà nhà buông đèn trước sân, ngoài kia cảnh đêm càng náo nhiệt. vì nỗi Trung thu, không biết hai đứa nhỏ bên nhau bao nhiêu mùa trăng rồi nhỉ, vừa đủ thập. “tiểu thư, xin chậm chân!” một nha đầu vừa hét vừa chạy theo đứa bé gái, chính là Mộ Diệt Vân-nữ tử nhà thừa tướng Mộ Hòa Nhân. Dứt lời, giọng của thanh niên nhỏ tuổi vang lên:”muội ngoan đừng chạy nữa, ta dẫn đi ăn món ngon.” Nữ tử nhỏ xinh liền lập tức quay đầu lại, nở nụ cười hồn nhiên của trẻ con chôn giấu sự mĩ miều:”hảo hảo, mau đến Phẩm Hương Trai!” “Biết tiêu tiền của ca ca quá ha. -_-” lời nói xen chút hối hận nè:v Quán ăn nổi tiếng nhất thành có khác, hai tầng lầu đã sớm chật kín người, đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn thôi miên ai đó rồi!:v Thái Thiên lựa một chỗ ngồi thoáng mát, có thể nhìn dòng người đi lại đong vui phía dưới. hôm nay hắn mặt… Hai người một nam một nữ chạy đến bờ sông đốt pháo.“Muội..hộc hộc..từ khi nào than thủ nhanh như vậy, hại ta..hộc..chạy..”. “Muội từ nhỏ đã lợi hại, huynh toàn nói thừa à!” Thái Thiên cười trừ lắc đầu:3, nằm ngửa ra bãi cỏ, nơi mà hằng ngày họ ở cùng nhau. Ánh mắt xanh lam thoáng tia buồn buồn. hắn sắp rời xa nơi đây rồi. hôm nay nay là kỳ hạn hắn trở về với gia đình. Mộ Đại Nhân từng nói cha hắn vì lí do gì đó mà phải để hắn xa ông ấy. đang miên man nghĩ bỗng giọng nói của Diệt Vân cắt ngang:”Huynh à, mau đến đốt pháo đi, haha…!” tiếng cười vang khóc góc trời. hắn lại nghĩ không có nha đầu này chắc hắn buồn chết thôi.“Mau lên coi!” Diệt Vân lại giục. “Ta đến đây.”“Đoàng!...” từng tia pháo phát sáng cả bầu trời đêm, tạo nên bức tranh tuyệt vời. phía dười lại có thêm bức thủy họa lung linh huyền bí.Diệt Vân chóng chán, lại quay người nàm xuống bãi cỏ. “Chán rồi sao? Nãy thấy ai hú hét khinh khủng lắm mà…:v”. “Hừ…”.”Trăng đẹp quá ha huynh, ui ta thấy cả một trời sao, sáng quá. ớ kia là hình con chó kìa, hihi…”.” Thua muội luôn, chòm sao Bắc Đẩu đó cô nương à!”.”À…”Thái Thiên cầm tay Diệt Vân chỉ lên bầu trời đầy tinh tú kia:”Đây là chòm Bắc Đẩu, đây là Bọ Cạp, đây là…”“Tay mình sao nóng rực nhỉ… cả má nữa, ôi, có khi nào bệnh không? Tim cũng đập như trống đây này…”Diệt Vân thầm nghĩ mà chẳng biết tại sao (ngây thơ vl:v)“Huynh à, hay là ta về nhỉ, cũng tối rồi, mẹ ta lại cằn nhằn…”“Ừ nhỉ, thời gian sao trôi nhanh thế, về…về thôi.” Thật sự thì hắn chẳng muốn về..Chân bước đều, thoắt đã đến đại môn của Mộ gia. Nam nhân nữ tử nhanh chóng bước vào, để lại đằng sau tiếng chó sủa um tai (:v). vừa vào sân hắn để ý thấy chiếc kiệu lớn, chợt chột dạ.Cả hai định về tư phòng, một tiếng nói của phụ nữ vang lên khiến họ giật cả mình:”Vân nhi thật làm mẫu thân buồn mà, sao đến giờ mới về hả, mau tắm rửa ăn cơm rồi nghỉ ngơi.” Vừa dứt lời Mộ phu nhân quay sang bảo Thái Thiên:”Còn con nữa, mau đến thư phòng, lõa già tìm con có việc gấp.” bà vẫn luôn như vậy, vẫn lạnh lung với hắn.Đến thư phòng Thiên nhẹ nhàng gõ cửa. “Mau Vào đi.”. “Vâng”Cửa vừa mở, hắn chào hỏi Mộ đại nhân. Sự chú ý của hắn đặt vào chiếc màn đang che vị đại nhân nào đó. “Ngươi mau ngồi xuống.”“Người tìm con có việc gì ạ?”“Hôm nay cha người dến đón người, thửa Thái tử điện hạ!” Mộ đại nhân tiếp lời“??? Người vừa bảo gì?” rai hắn lùng bùng… đang nghe gì vậy kìa? Thái tử sao?“Cha của người chính là Đương Kim Hoàng Thượng của Soái Quốc.”“Ha ha người thật biết đùa…” Thái Thiên vẫn chưa hết bàng hoàng.“Ông ấy nói không hề sai, con chính là con trai của ta” hoàng thượng lên tiếng, trầm ổn, không chút ấp úng.