Tác giả:

Ráng chiều buông hoàng hôn đỏ thẫm. bên cánh đồng cỏ, một nam một nữ vui đùa bên nhau. Cười khúc khích. Ánh mặt trời ngạo nghễ dần lui xuống, trăng thanh tao đã nhô lên dần dần. nhà nhà buông đèn trước sân, ngoài kia cảnh đêm càng náo nhiệt. vì nỗi Trung thu, không biết hai đứa nhỏ bên nhau bao nhiêu mùa trăng rồi nhỉ, vừa đủ thập. “tiểu thư, xin chậm chân!” một nha đầu vừa hét vừa chạy theo đứa bé gái, chính là Mộ Diệt Vân-nữ tử nhà thừa tướng Mộ Hòa Nhân. Dứt lời, giọng của thanh niên nhỏ tuổi vang lên:”muội ngoan đừng chạy nữa, ta dẫn đi ăn món ngon.” Nữ tử nhỏ xinh liền lập tức quay đầu lại, nở nụ cười hồn nhiên của trẻ con chôn giấu sự mĩ miều:”hảo hảo, mau đến Phẩm Hương Trai!” “Biết tiêu tiền của ca ca quá ha. -_-” lời nói xen chút hối hận nè:v Quán ăn nổi tiếng nhất thành có khác, hai tầng lầu đã sớm chật kín người, đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn thôi miên ai đó rồi!:v Thái Thiên lựa một chỗ ngồi thoáng mát, có thể nhìn dòng người đi lại đong vui phía dưới. hôm nay hắn mặt…

Chương 4

Cánh Đồng Mộc AnhTác giả: Mai AnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhRáng chiều buông hoàng hôn đỏ thẫm. bên cánh đồng cỏ, một nam một nữ vui đùa bên nhau. Cười khúc khích. Ánh mặt trời ngạo nghễ dần lui xuống, trăng thanh tao đã nhô lên dần dần. nhà nhà buông đèn trước sân, ngoài kia cảnh đêm càng náo nhiệt. vì nỗi Trung thu, không biết hai đứa nhỏ bên nhau bao nhiêu mùa trăng rồi nhỉ, vừa đủ thập. “tiểu thư, xin chậm chân!” một nha đầu vừa hét vừa chạy theo đứa bé gái, chính là Mộ Diệt Vân-nữ tử nhà thừa tướng Mộ Hòa Nhân. Dứt lời, giọng của thanh niên nhỏ tuổi vang lên:”muội ngoan đừng chạy nữa, ta dẫn đi ăn món ngon.” Nữ tử nhỏ xinh liền lập tức quay đầu lại, nở nụ cười hồn nhiên của trẻ con chôn giấu sự mĩ miều:”hảo hảo, mau đến Phẩm Hương Trai!” “Biết tiêu tiền của ca ca quá ha. -_-” lời nói xen chút hối hận nè:v Quán ăn nổi tiếng nhất thành có khác, hai tầng lầu đã sớm chật kín người, đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn thôi miên ai đó rồi!:v Thái Thiên lựa một chỗ ngồi thoáng mát, có thể nhìn dòng người đi lại đong vui phía dưới. hôm nay hắn mặt… Từ khi xa Thái Thiên, Diệt Vân chẳng buồn chạy nhảy vui đùa như lúc trước. Hắn đi lúc thu bây giờ đã sang đông. Lòng người đã lạnh, tuyết rơi càng lạnh bội phần. Nhớ lúc trước mỗi khi đông về, nàng cùng cùng hắn chơi ném tuyết thật vui. Có lần mãi mê sa đà, bị cảm mạo, thế là Thái Thiên bị phu nhân mắng cho một trận.“Tiểu thư à, trời tối rồi, mau vào đây, nô tỳ chuẩn bị nước ầm cho người rồi này.!”“Hả..ừm ừ ta vào ngay.” “Haiz, người khiến ta sốt ruột quá, sao cứ mãi thẫn thờ như này nhỉ?”“Ta nhớ huynh ấy lắm...”“Người cứ như thế này, không ăn không uống, bị bệnh. Công tử biết được nhất định sinh lo lắng, thì làm sao làm tốt công việc mà về với người chứ.”“Đúng... đúng vậy, sao ta không nghĩ ra sớm nhỉ... Mau mau đi ăn thôi, xong rồi ta còn luyện chữ...”“Haiz, vâng.“. Đợi Diệt Vân khuất bóng. Tú Thanh mới lắc đầu ngao ngán, những lời này không biết còn phải lặp lại bao nhiêu lần, cầu xin công tử đừng phụ lòng tiểu thư nhà tôi!Tháng qua tháng, năm hết năm. nàng lớn lên từng chút một. càng lơn nụ cười nàng càng điên thần đảo quỷ. Thật không dám nghĩ, nếu đến tuổi trưởng thành sẽ có bao nhiêu đám dặm hỏi.Một tối, cha gọi Diệt Vân vào thư phòng. “Con giờ cũng đã là thiếu nữ, hoàng thượng đã chọn con làm tú nữ, con muốn vào hoàng cung chứ?”“Vào hoàng cung ạ?”“Đúng, nếu như con không muốn...“.”Không, muốn chứ, con sẽ thi tú nữ!”Nếu vào hoàng cùng, nàng sẽ được gặp Thái Thiên rồi. Gặp lại người mà nàng ngày nhớ đêm mong.Trở về phòng, háo hức đến nỗi muốn hét lên rằng:“Thái Thiên, ta sắp gặp được huynh rồi!” nhưng ngặt nỗi sợ đánh thức Tú Thanh tỷ -_-. Nàng như vậy cũng đúng, 4 năm là khoảng thời gian quá dài đối với nha đầu nỏng nảy đến bỏng tay này! :vSáng nào nàng cũng dậy sớm, pha trà cho cha hay thêu thùa với mẫu thân, thậm chí quét tướt sân vườn cùng Tú Thanh.(giống như bơm máu gà í nhỉ :v)~~~~~~~~~~~~~Lại nói về Thái Thiên, từ khi vào cung vàng điện ngọc, chàng cô đơn lẻ loi đến bao nhiêu. Nếu không đọc sách trong thư phòng thì cũng cùng với Viên Sư thảo luận vài đề tài. Lâu thật lâu chàng mới được vua cha ân cho một chuyến đi săn ngoài cung. Đã nhiều lần chàng muốn về thăm Diệt Vân nhưng toàn bị vua cha từ chối. Người nói nếu không sợ người khác ám sát thì cũng sợ đường xa mệt nhọc. chàng không biết phải chịu cảnh chim lồng cá chậu này bao lâu nữa?Cũng giống Diệt Vân, chàng cũng nhớ nàng... Không biết giờ nàng ra sao, có còn nhớ đến chàng không?

Từ khi xa Thái Thiên, Diệt Vân chẳng buồn chạy nhảy vui đùa như lúc trước. Hắn đi lúc thu bây giờ đã sang đông. Lòng người đã lạnh, tuyết rơi càng lạnh bội phần. Nhớ lúc trước mỗi khi đông về, nàng cùng cùng hắn chơi ném tuyết thật vui. Có lần mãi mê sa đà, bị cảm mạo, thế là Thái Thiên bị phu nhân mắng cho một trận.

“Tiểu thư à, trời tối rồi, mau vào đây, nô tỳ chuẩn bị nước ầm cho người rồi này.!”

“Hả..ừm ừ ta vào ngay.” 

“Haiz, người khiến ta sốt ruột quá, sao cứ mãi thẫn thờ như này nhỉ?”

“Ta nhớ huynh ấy lắm...”

“Người cứ như thế này, không ăn không uống, bị bệnh. Công tử biết được nhất định sinh lo lắng, thì làm sao làm tốt công việc mà về với người chứ.”

“Đúng... đúng vậy, sao ta không nghĩ ra sớm nhỉ... Mau mau đi ăn thôi, xong rồi ta còn luyện chữ...”

“Haiz, vâng.“. Đợi Diệt Vân khuất bóng. Tú Thanh mới lắc đầu ngao ngán, những lời này không biết còn phải lặp lại bao nhiêu lần, cầu xin công tử đừng phụ lòng tiểu thư nhà tôi!

Tháng qua tháng, năm hết năm. nàng lớn lên từng chút một. càng lơn nụ cười nàng càng điên thần đảo quỷ. Thật không dám nghĩ, nếu đến tuổi trưởng thành sẽ có bao nhiêu đám dặm hỏi.

Một tối, cha gọi Diệt Vân vào thư phòng. 

“Con giờ cũng đã là thiếu nữ, hoàng thượng đã chọn con làm tú nữ, con muốn vào hoàng cung chứ?”

“Vào hoàng cung ạ?”

“Đúng, nếu như con không muốn...“.”Không, muốn chứ, con sẽ thi tú nữ!”

Nếu vào hoàng cùng, nàng sẽ được gặp Thái Thiên rồi. Gặp lại người mà nàng ngày nhớ đêm mong.

Trở về phòng, háo hức đến nỗi muốn hét lên rằng:“Thái Thiên, ta sắp gặp được huynh rồi!” nhưng ngặt nỗi sợ đánh thức Tú Thanh tỷ -_-. Nàng như vậy cũng đúng, 4 năm là khoảng thời gian quá dài đối với nha đầu nỏng nảy đến bỏng tay này! :v

Sáng nào nàng cũng dậy sớm, pha trà cho cha hay thêu thùa với mẫu thân, thậm chí quét tướt sân vườn cùng Tú Thanh.(giống như bơm máu gà í nhỉ :v)

~~~~~~~~~~~~~

Lại nói về Thái Thiên, từ khi vào cung vàng điện ngọc, chàng cô đơn lẻ loi đến bao nhiêu. Nếu không đọc sách trong thư phòng thì cũng cùng với Viên Sư thảo luận vài đề tài. Lâu thật lâu chàng mới được vua cha ân cho một chuyến đi săn ngoài cung. Đã nhiều lần chàng muốn về thăm Diệt Vân nhưng toàn bị vua cha từ chối. Người nói nếu không sợ người khác ám sát thì cũng sợ đường xa mệt nhọc. chàng không biết phải chịu cảnh chim lồng cá chậu này bao lâu nữa?

Cũng giống Diệt Vân, chàng cũng nhớ nàng... Không biết giờ nàng ra sao, có còn nhớ đến chàng không?

Cánh Đồng Mộc AnhTác giả: Mai AnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhRáng chiều buông hoàng hôn đỏ thẫm. bên cánh đồng cỏ, một nam một nữ vui đùa bên nhau. Cười khúc khích. Ánh mặt trời ngạo nghễ dần lui xuống, trăng thanh tao đã nhô lên dần dần. nhà nhà buông đèn trước sân, ngoài kia cảnh đêm càng náo nhiệt. vì nỗi Trung thu, không biết hai đứa nhỏ bên nhau bao nhiêu mùa trăng rồi nhỉ, vừa đủ thập. “tiểu thư, xin chậm chân!” một nha đầu vừa hét vừa chạy theo đứa bé gái, chính là Mộ Diệt Vân-nữ tử nhà thừa tướng Mộ Hòa Nhân. Dứt lời, giọng của thanh niên nhỏ tuổi vang lên:”muội ngoan đừng chạy nữa, ta dẫn đi ăn món ngon.” Nữ tử nhỏ xinh liền lập tức quay đầu lại, nở nụ cười hồn nhiên của trẻ con chôn giấu sự mĩ miều:”hảo hảo, mau đến Phẩm Hương Trai!” “Biết tiêu tiền của ca ca quá ha. -_-” lời nói xen chút hối hận nè:v Quán ăn nổi tiếng nhất thành có khác, hai tầng lầu đã sớm chật kín người, đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn thôi miên ai đó rồi!:v Thái Thiên lựa một chỗ ngồi thoáng mát, có thể nhìn dòng người đi lại đong vui phía dưới. hôm nay hắn mặt… Từ khi xa Thái Thiên, Diệt Vân chẳng buồn chạy nhảy vui đùa như lúc trước. Hắn đi lúc thu bây giờ đã sang đông. Lòng người đã lạnh, tuyết rơi càng lạnh bội phần. Nhớ lúc trước mỗi khi đông về, nàng cùng cùng hắn chơi ném tuyết thật vui. Có lần mãi mê sa đà, bị cảm mạo, thế là Thái Thiên bị phu nhân mắng cho một trận.“Tiểu thư à, trời tối rồi, mau vào đây, nô tỳ chuẩn bị nước ầm cho người rồi này.!”“Hả..ừm ừ ta vào ngay.” “Haiz, người khiến ta sốt ruột quá, sao cứ mãi thẫn thờ như này nhỉ?”“Ta nhớ huynh ấy lắm...”“Người cứ như thế này, không ăn không uống, bị bệnh. Công tử biết được nhất định sinh lo lắng, thì làm sao làm tốt công việc mà về với người chứ.”“Đúng... đúng vậy, sao ta không nghĩ ra sớm nhỉ... Mau mau đi ăn thôi, xong rồi ta còn luyện chữ...”“Haiz, vâng.“. Đợi Diệt Vân khuất bóng. Tú Thanh mới lắc đầu ngao ngán, những lời này không biết còn phải lặp lại bao nhiêu lần, cầu xin công tử đừng phụ lòng tiểu thư nhà tôi!Tháng qua tháng, năm hết năm. nàng lớn lên từng chút một. càng lơn nụ cười nàng càng điên thần đảo quỷ. Thật không dám nghĩ, nếu đến tuổi trưởng thành sẽ có bao nhiêu đám dặm hỏi.Một tối, cha gọi Diệt Vân vào thư phòng. “Con giờ cũng đã là thiếu nữ, hoàng thượng đã chọn con làm tú nữ, con muốn vào hoàng cung chứ?”“Vào hoàng cung ạ?”“Đúng, nếu như con không muốn...“.”Không, muốn chứ, con sẽ thi tú nữ!”Nếu vào hoàng cùng, nàng sẽ được gặp Thái Thiên rồi. Gặp lại người mà nàng ngày nhớ đêm mong.Trở về phòng, háo hức đến nỗi muốn hét lên rằng:“Thái Thiên, ta sắp gặp được huynh rồi!” nhưng ngặt nỗi sợ đánh thức Tú Thanh tỷ -_-. Nàng như vậy cũng đúng, 4 năm là khoảng thời gian quá dài đối với nha đầu nỏng nảy đến bỏng tay này! :vSáng nào nàng cũng dậy sớm, pha trà cho cha hay thêu thùa với mẫu thân, thậm chí quét tướt sân vườn cùng Tú Thanh.(giống như bơm máu gà í nhỉ :v)~~~~~~~~~~~~~Lại nói về Thái Thiên, từ khi vào cung vàng điện ngọc, chàng cô đơn lẻ loi đến bao nhiêu. Nếu không đọc sách trong thư phòng thì cũng cùng với Viên Sư thảo luận vài đề tài. Lâu thật lâu chàng mới được vua cha ân cho một chuyến đi săn ngoài cung. Đã nhiều lần chàng muốn về thăm Diệt Vân nhưng toàn bị vua cha từ chối. Người nói nếu không sợ người khác ám sát thì cũng sợ đường xa mệt nhọc. chàng không biết phải chịu cảnh chim lồng cá chậu này bao lâu nữa?Cũng giống Diệt Vân, chàng cũng nhớ nàng... Không biết giờ nàng ra sao, có còn nhớ đến chàng không?

Chương 4