Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 36: Muốn lớn lên thật nhanh
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Linh Ngọc“Vậy em nhắm mắt lại đi!” Trình Chi Ngôn chần chờ một chút nói với Tiểu Thỏ.“A...” Tiểu Thỏ vô cùng nghe lời mà nhắm mắt lại.Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ dưới ánh đèn, làn da của cô trắng nõn nà dịu dàng sáng bóng như sữa, lông mi dài giống một cây quạt nho nhỏ,khóe mắt lưu lại một mảnh bóng mờ nhàn nhạt, chiếc mũi thẳng xinh xắn lanh lợi, lúc này cánh mũi khi đóng khi mở, hô hấp của nàng kéo dài mà đều đều, cái miệng nhỏ hồng ngay phía dưới chiếc mũi, sáng bóng giống như quả anh đào.Thật là nhức đầu mà...Trình Chi Ngôn có chút rầu rĩ nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, suy nghĩ nên trả lời vấn đề này của cô như thế nào.“Còn chưa được sao?” Tiểu Thỏ nhắm mắt hồi lâu cũng chưa phát hiện Trình Chi Ngôn có động tĩnh gì, vì thế nhịn không được mở miệng hỏi.“...” Trình Chi Ngôn hít sâu một hơi khom người xuống, rất nhanh ở trên môi hồng hào của Tiểu Thỏ hôn một cái, sau đó rời đi.Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên môi mình nháy mắt có một cái gì đó mềm mại xẹt qua, cô bỗng chốc mở to mắt hơn một chút, nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Xong rồi?”“Xong rồi....” Trên gương mặt trắng nõn giống như ngọc của Trình Chi Ngôn xẹt qua một chút nhàn nhạt đỏ ửng.“Cứ như vậy mà gọi là hôn môi?” Ánh mắt Tiểu Thỏ tràn đầy nghi ngờ.“Ừ.”“Gạt người!” Tiểu Thỏ lập tức đứng lên giường, từ trên cao nhìn xuống Trình Chi Ngôn nói: “Trên ti vi người ta rõ ràng hôn rất lâu, hơn nữa một chút như vậy, hoàn toàn không gọi là hôn môi! Cha mẹ em, còn có bác gái Chu đều hôn em như vậy! Bình thường em cũng hôn anh như vậy!”“...”Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn Tiểu Thỏ, đưa tay lau mồ hôi trên trán.Trẻ con bây giờ thật sự là rất khó lừa gạt...Tiểu Thỏ cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp nhảy dựng trên giường, bay đến trên người Trình Chi Ngôn.“Em cẩn thận một chút!” Hai tay Trình Chi Ngôn vội vã ôm lấy Tiểu Thỏ, bước chân đứng vững mới tránh làm hai người cùng nhau ngã sấp xuống.“Em rõ ràng nhìn thấy hai người bọn họ như vậy.....” Hai tay Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, dán cái miệng nhỏ hồng lên miệng Trình Chi Ngôn để chứng minh, dán lên môi anh như vậy một lúc lâu, mới buông ra nói: “Lúc hôn thời gian thật dài như vậy cũng không có tách ra.”“Vậy tính là hôn đi...” Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ đeo trên người mình, ôm cô đi trở về trước giường, thật cẩn thận đặt cô lên trên giường nói: “Bây giờ biết cái gì là hôn môi, có thể ngoan ngoãn trở về đi ngủ chưa?”“Nhưng mà tại sao em cảm thấy còn có chút không đúng...”Tiểu Thỏ cắn ngón tay mình, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.“Đây là việc người lớn làm, bây giờ em quá nhỏ, không thể làm như vậy biết không?” Trình Chi Ngôn đưa tay sờ đầu Tiểu Thỏ, giọng nói dịu dàng: “Cha mẹ hôn em là vì biểu đạt sự yêu thương đối với em, mà loại chuyện hôn môi này chỉ có thể cùng người mình thích làm.”“Chính là làm cùng anh nước chanh!” Tiểu Thỏ vội vã bổ sung thêm.“Được rồi...” Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn cô, miễn cưỡng gật đầu nói: “Chuyện này chờ em lớn hơn một chút sẽ hiểu, bây giờ nhanh chóng ngoan ngoãn đi ngủ đi.”“Em phải chờ đến khi nào??”
Editor: Linh Ngọc
“Vậy em nhắm mắt lại đi!” Trình Chi Ngôn chần chờ một chút nói với Tiểu Thỏ.
“A...” Tiểu Thỏ vô cùng nghe lời mà nhắm mắt lại.
Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ dưới ánh đèn, làn da của cô trắng nõn nà dịu dàng sáng bóng như sữa, lông mi dài giống một cây quạt nho nhỏ,khóe mắt lưu lại một mảnh bóng mờ nhàn nhạt, chiếc mũi thẳng xinh xắn lanh lợi, lúc này cánh mũi khi đóng khi mở, hô hấp của nàng kéo dài mà đều đều, cái miệng nhỏ hồng ngay phía dưới chiếc mũi, sáng bóng giống như quả anh đào.
Thật là nhức đầu mà...
Trình Chi Ngôn có chút rầu rĩ nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, suy nghĩ nên trả lời vấn đề này của cô như thế nào.
“Còn chưa được sao?” Tiểu Thỏ nhắm mắt hồi lâu cũng chưa phát hiện Trình Chi Ngôn có động tĩnh gì, vì thế nhịn không được mở miệng hỏi.
“...” Trình Chi Ngôn hít sâu một hơi khom người xuống, rất nhanh ở trên môi hồng hào của Tiểu Thỏ hôn một cái, sau đó rời đi.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên môi mình nháy mắt có một cái gì đó mềm mại xẹt qua, cô bỗng chốc mở to mắt hơn một chút, nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Xong rồi?”
“Xong rồi....” Trên gương mặt trắng nõn giống như ngọc của Trình Chi Ngôn xẹt qua một chút nhàn nhạt đỏ ửng.
“Cứ như vậy mà gọi là hôn môi?” Ánh mắt Tiểu Thỏ tràn đầy nghi ngờ.
“Ừ.”
“Gạt người!” Tiểu Thỏ lập tức đứng lên giường, từ trên cao nhìn xuống Trình Chi Ngôn nói: “Trên ti vi người ta rõ ràng hôn rất lâu, hơn nữa một chút như vậy, hoàn toàn không gọi là hôn môi! Cha mẹ em, còn có bác gái Chu đều hôn em như vậy! Bình thường em cũng hôn anh như vậy!”
“...”
Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn Tiểu Thỏ, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Trẻ con bây giờ thật sự là rất khó lừa gạt...
Tiểu Thỏ cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp nhảy dựng trên giường, bay đến trên người Trình Chi Ngôn.
“Em cẩn thận một chút!” Hai tay Trình Chi Ngôn vội vã ôm lấy Tiểu Thỏ, bước chân đứng vững mới tránh làm hai người cùng nhau ngã sấp xuống.
“Em rõ ràng nhìn thấy hai người bọn họ như vậy.....” Hai tay Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, dán cái miệng nhỏ hồng lên miệng Trình Chi Ngôn để chứng minh, dán lên môi anh như vậy một lúc lâu, mới buông ra nói: “Lúc hôn thời gian thật dài như vậy cũng không có tách ra.”
“Vậy tính là hôn đi...” Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ đeo trên người mình, ôm cô đi trở về trước giường, thật cẩn thận đặt cô lên trên giường nói: “Bây giờ biết cái gì là hôn môi, có thể ngoan ngoãn trở về đi ngủ chưa?”
“Nhưng mà tại sao em cảm thấy còn có chút không đúng...”
Tiểu Thỏ cắn ngón tay mình, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.
“Đây là việc người lớn làm, bây giờ em quá nhỏ, không thể làm như vậy biết không?” Trình Chi Ngôn đưa tay sờ đầu Tiểu Thỏ, giọng nói dịu dàng: “Cha mẹ hôn em là vì biểu đạt sự yêu thương đối với em, mà loại chuyện hôn môi này chỉ có thể cùng người mình thích làm.”
“Chính là làm cùng anh nước chanh!” Tiểu Thỏ vội vã bổ sung thêm.
“Được rồi...” Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn cô, miễn cưỡng gật đầu nói: “Chuyện này chờ em lớn hơn một chút sẽ hiểu, bây giờ nhanh chóng ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
“Em phải chờ đến khi nào??”
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: Linh Ngọc“Vậy em nhắm mắt lại đi!” Trình Chi Ngôn chần chờ một chút nói với Tiểu Thỏ.“A...” Tiểu Thỏ vô cùng nghe lời mà nhắm mắt lại.Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ dưới ánh đèn, làn da của cô trắng nõn nà dịu dàng sáng bóng như sữa, lông mi dài giống một cây quạt nho nhỏ,khóe mắt lưu lại một mảnh bóng mờ nhàn nhạt, chiếc mũi thẳng xinh xắn lanh lợi, lúc này cánh mũi khi đóng khi mở, hô hấp của nàng kéo dài mà đều đều, cái miệng nhỏ hồng ngay phía dưới chiếc mũi, sáng bóng giống như quả anh đào.Thật là nhức đầu mà...Trình Chi Ngôn có chút rầu rĩ nhìn Tiểu Thỏ trước mắt, suy nghĩ nên trả lời vấn đề này của cô như thế nào.“Còn chưa được sao?” Tiểu Thỏ nhắm mắt hồi lâu cũng chưa phát hiện Trình Chi Ngôn có động tĩnh gì, vì thế nhịn không được mở miệng hỏi.“...” Trình Chi Ngôn hít sâu một hơi khom người xuống, rất nhanh ở trên môi hồng hào của Tiểu Thỏ hôn một cái, sau đó rời đi.Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên môi mình nháy mắt có một cái gì đó mềm mại xẹt qua, cô bỗng chốc mở to mắt hơn một chút, nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Xong rồi?”“Xong rồi....” Trên gương mặt trắng nõn giống như ngọc của Trình Chi Ngôn xẹt qua một chút nhàn nhạt đỏ ửng.“Cứ như vậy mà gọi là hôn môi?” Ánh mắt Tiểu Thỏ tràn đầy nghi ngờ.“Ừ.”“Gạt người!” Tiểu Thỏ lập tức đứng lên giường, từ trên cao nhìn xuống Trình Chi Ngôn nói: “Trên ti vi người ta rõ ràng hôn rất lâu, hơn nữa một chút như vậy, hoàn toàn không gọi là hôn môi! Cha mẹ em, còn có bác gái Chu đều hôn em như vậy! Bình thường em cũng hôn anh như vậy!”“...”Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn Tiểu Thỏ, đưa tay lau mồ hôi trên trán.Trẻ con bây giờ thật sự là rất khó lừa gạt...Tiểu Thỏ cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp nhảy dựng trên giường, bay đến trên người Trình Chi Ngôn.“Em cẩn thận một chút!” Hai tay Trình Chi Ngôn vội vã ôm lấy Tiểu Thỏ, bước chân đứng vững mới tránh làm hai người cùng nhau ngã sấp xuống.“Em rõ ràng nhìn thấy hai người bọn họ như vậy.....” Hai tay Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, dán cái miệng nhỏ hồng lên miệng Trình Chi Ngôn để chứng minh, dán lên môi anh như vậy một lúc lâu, mới buông ra nói: “Lúc hôn thời gian thật dài như vậy cũng không có tách ra.”“Vậy tính là hôn đi...” Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ đeo trên người mình, ôm cô đi trở về trước giường, thật cẩn thận đặt cô lên trên giường nói: “Bây giờ biết cái gì là hôn môi, có thể ngoan ngoãn trở về đi ngủ chưa?”“Nhưng mà tại sao em cảm thấy còn có chút không đúng...”Tiểu Thỏ cắn ngón tay mình, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.“Đây là việc người lớn làm, bây giờ em quá nhỏ, không thể làm như vậy biết không?” Trình Chi Ngôn đưa tay sờ đầu Tiểu Thỏ, giọng nói dịu dàng: “Cha mẹ hôn em là vì biểu đạt sự yêu thương đối với em, mà loại chuyện hôn môi này chỉ có thể cùng người mình thích làm.”“Chính là làm cùng anh nước chanh!” Tiểu Thỏ vội vã bổ sung thêm.“Được rồi...” Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười nhìn cô, miễn cưỡng gật đầu nói: “Chuyện này chờ em lớn hơn một chút sẽ hiểu, bây giờ nhanh chóng ngoan ngoãn đi ngủ đi.”“Em phải chờ đến khi nào??”