Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…
Chương 87: Tiểu thỏ tức giận (2)
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: crazy - crazyBeta: Linh Ngọc"Ách..." Lão Trình nghe vế sau của Tiểu Thỏ, hơi ngẩn ra, vốn muốn mở miệng phụ họa rằng: "Truyện cổ tích vốn chính là gạt người ", nhưng thấy Tiểu Thỏ khóc đến hồng hai mắt, vội vàng chuyển lời nói: "Cái này... Khụ khụ, truyện cổ tích cũng không hoàn toàn là gạt người, cô gái nhỏ thích xem truyện cổ tích là rất bình thường, đừng để ý đến anh nước chanh."Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua cha mình, không có gì để nói nên đứng dậy, bỉu môi: "Ba, không phải trước đây ba cũng nói vậy với con sao, ba còn với con rằng ông già Nô-en căn bản không có thật, những thứ gọi là ông già Nô-en kia cũng đều là...""Tiểu tử, con câm miệng lại cho ba!" Lão Trình thừa dịp Trình Chi Ngôn chưa nói hết câu, nhìn anh vội vàng hét lên."Cái gì? Ông già Nô-en cũng là gạt người?" Tiểu Thỏ ngẩng lên khỏi lòng lão Trình, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ba Trình Chi Ngôn, miệng nhếch lên muốn khóc tiếp."Không phải, không phải đâu, ông già Nô-en là có thật, anh nước chanh của con vừa rồi nói đùa thôi.!" Lão Trình luống cuống tay chân, vội vàng an ủi Tiểu Thỏ, trong tâm ân hận vì trước kia mình đã nói những lời đo: "Con có muốn ăn kem không? Ba mua cho con?"Lão Trình thấy nước mắt Tiểu thỏ sắp rơi xuống liền tung ra đòn sát thủ."Ăn!" Tiểu Thỏ mắt đỏ hồng, dùng sức gật đầu."Được! Ba sẽ đi mua! Chúng ta không mua cho anh nước chanh ăn, được không??""Được!" Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu.Trình Chi Ngôn không biết nói gì hơn, đứng một bên quan sát hai người họ.Lão Trình tiếp tục an ủi Tiểu Thỏ vài câu, rồi mới đứng dậy, lúc đang chuẩn bị đi đến quán kem thì đột nhiên dừng bước, xoay đầu lại, vẻ mặt cảnh cáo nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Không được phép ở trước mặt Tiểu Thỏ nói về mấy thứ kia, có nghe không.""..."Lão Trình trừng mắt, liếc anh một cái rồi đi tiếp.Tiểu Thỏ thút tha thút thít đứng ở bên hồ, không có tâm trạng ngắm thiên nga, nên đứng im như vậy.Trình Chi Ngôn nhìn cô, trong lòng cũng buồn bực đủ loại.Mấy thứ truyện cổ tích kia vốn là dùng để lừa trẻ con, những chuyện cổ tích đều trái với logic, mấy người được gọi là vương tử, ai cũng thấy nột cô gái xinh đẹp liền đi đến kết hôn, bọn họ đã từng hỏi qua ý kiến của cô gái kia chưa, bọn họ hiểu rõ tính tình của con gái nhà người ta sao, loại nhất kiến chung tình như vậy, tuyệt đối không đáng tin.Hai người kia cứ như vậy đứng ở bên hồ, không ai mở miệng.Sau cùng, Trình Chi Ngôn thở ra một hơi, duỗi tay ra đẩy đẩy cánh tay Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Thỏ?""Hừ!" Tiểu Thỏ xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới anh."Tức giận sao? Trình Chi Ngôn lại đẩy tay cô."Hừ!" Tiểu Thỏ tiếp tục xoay người, không để ý tới anh."..." Trình Chi Ngôn tiếp tục chọc, "Em xoay hai cái, chính là muốn xoay một vòng về đây đúng không.”"Em không muốn nói chuyện với anh”Tiểu Thỏ nganangr đầu lên, hai mắt đỏ rực nhìn anh, chu cái miệng đỏ hồng mất hứng nói"A... Được rồi..." Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, gật đầu, tỏ ra mình đã hiểu, không chọc Tiểu Thỏ nữa."Ô ô..." Tiểu Thỏ thấy Trình Chi Ngôn làm thật, không nói chuyện với mình nữa, nhịn không được muốn khóc.
Editor: crazy - crazy
Beta: Linh Ngọc
"Ách..." Lão Trình nghe vế sau của Tiểu Thỏ, hơi ngẩn ra, vốn muốn mở miệng phụ họa rằng: "Truyện cổ tích vốn chính là gạt người ", nhưng thấy Tiểu Thỏ khóc đến hồng hai mắt, vội vàng chuyển lời nói: "Cái này... Khụ khụ, truyện cổ tích cũng không hoàn toàn là gạt người, cô gái nhỏ thích xem truyện cổ tích là rất bình thường, đừng để ý đến anh nước chanh."
Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua cha mình, không có gì để nói nên đứng dậy, bỉu môi: "Ba, không phải trước đây ba cũng nói vậy với con sao, ba còn với con rằng ông già Nô-en căn bản không có thật, những thứ gọi là ông già Nô-en kia cũng đều là..."
"Tiểu tử, con câm miệng lại cho ba!" Lão Trình thừa dịp Trình Chi Ngôn chưa nói hết câu, nhìn anh vội vàng hét lên.
"Cái gì? Ông già Nô-en cũng là gạt người?" Tiểu Thỏ ngẩng lên khỏi lòng lão Trình, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ba Trình Chi Ngôn, miệng nhếch lên muốn khóc tiếp.
"Không phải, không phải đâu, ông già Nô-en là có thật, anh nước chanh của con vừa rồi nói đùa thôi.!" Lão Trình luống cuống tay chân, vội vàng an ủi Tiểu Thỏ, trong tâm ân hận vì trước kia mình đã nói những lời đo: "Con có muốn ăn kem không? Ba mua cho con?"
Lão Trình thấy nước mắt Tiểu thỏ sắp rơi xuống liền tung ra đòn sát thủ.
"Ăn!" Tiểu Thỏ mắt đỏ hồng, dùng sức gật đầu.
"Được! Ba sẽ đi mua! Chúng ta không mua cho anh nước chanh ăn, được không??"
"Được!" Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu.
Trình Chi Ngôn không biết nói gì hơn, đứng một bên quan sát hai người họ.
Lão Trình tiếp tục an ủi Tiểu Thỏ vài câu, rồi mới đứng dậy, lúc đang chuẩn bị đi đến quán kem thì đột nhiên dừng bước, xoay đầu lại, vẻ mặt cảnh cáo nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Không được phép ở trước mặt Tiểu Thỏ nói về mấy thứ kia, có nghe không."
"..."
Lão Trình trừng mắt, liếc anh một cái rồi đi tiếp.
Tiểu Thỏ thút tha thút thít đứng ở bên hồ, không có tâm trạng ngắm thiên nga, nên đứng im như vậy.
Trình Chi Ngôn nhìn cô, trong lòng cũng buồn bực đủ loại.
Mấy thứ truyện cổ tích kia vốn là dùng để lừa trẻ con, những chuyện cổ tích đều trái với logic, mấy người được gọi là vương tử, ai cũng thấy nột cô gái xinh đẹp liền đi đến kết hôn, bọn họ đã từng hỏi qua ý kiến của cô gái kia chưa, bọn họ hiểu rõ tính tình của con gái nhà người ta sao, loại nhất kiến chung tình như vậy, tuyệt đối không đáng tin.
Hai người kia cứ như vậy đứng ở bên hồ, không ai mở miệng.
Sau cùng, Trình Chi Ngôn thở ra một hơi, duỗi tay ra đẩy đẩy cánh tay Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Thỏ?"
"Hừ!" Tiểu Thỏ xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới anh.
"Tức giận sao? Trình Chi Ngôn lại đẩy tay cô.
"Hừ!" Tiểu Thỏ tiếp tục xoay người, không để ý tới anh.
"..." Trình Chi Ngôn tiếp tục chọc, "Em xoay hai cái, chính là muốn xoay một vòng về đây đúng không.”
"Em không muốn nói chuyện với anh”Tiểu Thỏ nganangr đầu lên, hai mắt đỏ rực nhìn anh, chu cái miệng đỏ hồng mất hứng nói
"A... Được rồi..." Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, gật đầu, tỏ ra mình đã hiểu, không chọc Tiểu Thỏ nữa.
"Ô ô..." Tiểu Thỏ thấy Trình Chi Ngôn làm thật, không nói chuyện với mình nữa, nhịn không được muốn khóc.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Editor: crazy - crazyBeta: Linh Ngọc"Ách..." Lão Trình nghe vế sau của Tiểu Thỏ, hơi ngẩn ra, vốn muốn mở miệng phụ họa rằng: "Truyện cổ tích vốn chính là gạt người ", nhưng thấy Tiểu Thỏ khóc đến hồng hai mắt, vội vàng chuyển lời nói: "Cái này... Khụ khụ, truyện cổ tích cũng không hoàn toàn là gạt người, cô gái nhỏ thích xem truyện cổ tích là rất bình thường, đừng để ý đến anh nước chanh."Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua cha mình, không có gì để nói nên đứng dậy, bỉu môi: "Ba, không phải trước đây ba cũng nói vậy với con sao, ba còn với con rằng ông già Nô-en căn bản không có thật, những thứ gọi là ông già Nô-en kia cũng đều là...""Tiểu tử, con câm miệng lại cho ba!" Lão Trình thừa dịp Trình Chi Ngôn chưa nói hết câu, nhìn anh vội vàng hét lên."Cái gì? Ông già Nô-en cũng là gạt người?" Tiểu Thỏ ngẩng lên khỏi lòng lão Trình, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ba Trình Chi Ngôn, miệng nhếch lên muốn khóc tiếp."Không phải, không phải đâu, ông già Nô-en là có thật, anh nước chanh của con vừa rồi nói đùa thôi.!" Lão Trình luống cuống tay chân, vội vàng an ủi Tiểu Thỏ, trong tâm ân hận vì trước kia mình đã nói những lời đo: "Con có muốn ăn kem không? Ba mua cho con?"Lão Trình thấy nước mắt Tiểu thỏ sắp rơi xuống liền tung ra đòn sát thủ."Ăn!" Tiểu Thỏ mắt đỏ hồng, dùng sức gật đầu."Được! Ba sẽ đi mua! Chúng ta không mua cho anh nước chanh ăn, được không??""Được!" Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu.Trình Chi Ngôn không biết nói gì hơn, đứng một bên quan sát hai người họ.Lão Trình tiếp tục an ủi Tiểu Thỏ vài câu, rồi mới đứng dậy, lúc đang chuẩn bị đi đến quán kem thì đột nhiên dừng bước, xoay đầu lại, vẻ mặt cảnh cáo nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Không được phép ở trước mặt Tiểu Thỏ nói về mấy thứ kia, có nghe không.""..."Lão Trình trừng mắt, liếc anh một cái rồi đi tiếp.Tiểu Thỏ thút tha thút thít đứng ở bên hồ, không có tâm trạng ngắm thiên nga, nên đứng im như vậy.Trình Chi Ngôn nhìn cô, trong lòng cũng buồn bực đủ loại.Mấy thứ truyện cổ tích kia vốn là dùng để lừa trẻ con, những chuyện cổ tích đều trái với logic, mấy người được gọi là vương tử, ai cũng thấy nột cô gái xinh đẹp liền đi đến kết hôn, bọn họ đã từng hỏi qua ý kiến của cô gái kia chưa, bọn họ hiểu rõ tính tình của con gái nhà người ta sao, loại nhất kiến chung tình như vậy, tuyệt đối không đáng tin.Hai người kia cứ như vậy đứng ở bên hồ, không ai mở miệng.Sau cùng, Trình Chi Ngôn thở ra một hơi, duỗi tay ra đẩy đẩy cánh tay Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Thỏ?""Hừ!" Tiểu Thỏ xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới anh."Tức giận sao? Trình Chi Ngôn lại đẩy tay cô."Hừ!" Tiểu Thỏ tiếp tục xoay người, không để ý tới anh."..." Trình Chi Ngôn tiếp tục chọc, "Em xoay hai cái, chính là muốn xoay một vòng về đây đúng không.”"Em không muốn nói chuyện với anh”Tiểu Thỏ nganangr đầu lên, hai mắt đỏ rực nhìn anh, chu cái miệng đỏ hồng mất hứng nói"A... Được rồi..." Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, gật đầu, tỏ ra mình đã hiểu, không chọc Tiểu Thỏ nữa."Ô ô..." Tiểu Thỏ thấy Trình Chi Ngôn làm thật, không nói chuyện với mình nữa, nhịn không được muốn khóc.