Giữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “…

Chương 123: Nguyện vọng năm mới (5)

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Cô vừa mới chạy đến bảo điện Đại Hùng, thì thấy Trình Chi Ngôn dẫn theo Tiểu Thỏ đang hỏi hòa thượng trong điện cái gì đó.Cô len lén chạy đến sau lưng Trình Chi Ngôn, dùng sức đánh một cái vài lưng của Trình Chi Ngôn: "Chú nhỏ!"Trình Chi Ngôn quay đầu, gương mặt đẹp trai thanh tú tràn đầy lo lắng, "Em chạy đi đâu thế, anh và Tiểu Thỏ tìm em nửa ngày trời có biết không?""A...Em... Em bị lạc đường." Trình Thi Đồng nhìn cặp lông mày của anh nhăn lại, nhanh chóng tỏ thái độ tốt cúi đầu nhận sai: "Lần sau em sẽ không bao giờ... chạy loạn nửa, chú nhỏ, anh đừng nổi giận mà...""Nếu như em chạy mất, anh biết ăn nói thế nào với mẹ em đây?""Sẽ không... Chú nhỏ, tốt xấu gì đây cũng là chùa, làm gì có người nào chạy đến chùa lừa bán phụ nữ trẻ em chứ, hơn nữa, cái chùa này lớn như vậy, đi một vòng xuống, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp nhau mà ... ha ha..." Vẻ mặt Trình Thi Đồng nở nụ cười nịnh nọt nhìn Trình Chi Ngôn.Trình Chi Ngôn liếc mắt trừng cô, không nói gì.Đừng thấy Trình Thi Đồng bình thường đùa giỡn với Trình Chi Ngôn, nhưng khi Trình Chi Ngôn thực sự tức giận, ít nhiều gì cô cũng có chút run sợ.Trình Thi Đồng len lén đưa mắt, liếc nhìn Tiểu Thỏ đứng bên cạnh Trình Chi Ngôn, đưa tay nhéo tay của cô ấy một cái, ý bảo Tiểu Thỏ nhanh nói giùm mình vài câu có ích đi, mau cứu giãn tình hình này.Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, đưa tay kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, cười hì hì ní:"Anh nước chnah, bây giờ không phải là Đồng Đồng trở về rồi sao, chúng em còn chưa đi ước nguyện nữa?"Trong lúc hai người kia mờ ám, tất nhiên không chạy khỏi tầm mắt của Trình Chi Ngôn, nhưng dù sao hôm nay cũng là mùng một đầu năm, anh cũng làm bộ như không thấy, "Lần sau không được tự ý chạy loạn, nghe chưa?""Dạ nghe." Trình Thi Đồng cúi đầu, âm thanh yếu ớt vang lên."Đi thôi, đi cầu nguyện." Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, lắc đầu, một tay nắm Tiểu Thỏ một tay nắm Trình Thi Đồng đi đến điện Thiên Vương trước mặt.Sau khi hoàn thành xong ước nguyện, ba người đi dạo quanh chùa một lúc, lúc này mới xuống núi về nhà.Điều làm cho Trình Thi Đồng tiếc nuối là, lúc đi xung quanh, cô cũng không gặp lại tiểu hòa thượng kia.Lúc xuống núi, Trình Thi Đồng nhéo nhẹ cánh tay của Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thỏ cậu cầu nguyện gì thế?""À, chính là lớn nhanh một chút, không phải lúc lên núi tớ đã nói với cậu rồi sao?" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Thi Đồng, nghi ngở hỏi một câu, sau đó thuận miệng hỏi: "Còn cậu, ước nguyện thành tích năm sau sao?""Trừng Tịch? ?" Trình Thi  Đồng sửng sốt một chút, sau đó chần chờ gật đầu nói: "Ừ. . .Tớ ước nguyện có thể gặp lại Trừng Tịch?""A? Thành tích dùng để xem sao? Tiểu Thỏ không hiểu những lời Trình Thi Đồng nói."Ha ha, không có gì." Trình Thi Đồng nhanh chóng kéo tay áo Tiểu Thỏ chuyển sang chuyện khác: "Chú nhỏ có nguyện vọng gì thế?""Thi trung học thuận lợi." Trình Chi Ngôn cúi đầu, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, thuận miệng trả lời."A thật là không có sáng kiến gì cho nguyện vọng thế." Trình Thi Đồng bỉu môi nói: "Chú nhỏ thành tích chú tốt như vậy, mẹ cháu nói, chú nhất định có thể thi lên trung học, hơn nữa còn là lớp trọng điểm."Trình Chi Ngôn nghe vậy, cười cười, không nói gì."Ai, đi thôi đi thôi, trở về đi, bụng tớ thật là đói.""Không phải cậu mới ăn sáng xong sao.""Leo núi thật là tiêu hao thể lực mà.

Cô vừa mới chạy đến bảo điện Đại Hùng, thì thấy Trình Chi Ngôn dẫn theo Tiểu Thỏ đang hỏi hòa thượng trong điện cái gì đó.

Cô len lén chạy đến sau lưng Trình Chi Ngôn, dùng sức đánh một cái vài lưng của Trình Chi Ngôn: "Chú nhỏ!"

Trình Chi Ngôn quay đầu, gương mặt đẹp trai thanh tú tràn đầy lo lắng, "Em chạy đi đâu thế, anh và Tiểu Thỏ tìm em nửa ngày trời có biết không?"

"A...Em... Em bị lạc đường." Trình Thi Đồng nhìn cặp lông mày của anh nhăn lại, nhanh chóng tỏ thái độ tốt cúi đầu nhận sai: "Lần sau em sẽ không bao giờ... chạy loạn nửa, chú nhỏ, anh đừng nổi giận mà..."

"Nếu như em chạy mất, anh biết ăn nói thế nào với mẹ em đây?"

"Sẽ không... Chú nhỏ, tốt xấu gì đây cũng là chùa, làm gì có người nào chạy đến chùa lừa bán phụ nữ trẻ em chứ, hơn nữa, cái chùa này lớn như vậy, đi một vòng xuống, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp nhau mà ... ha ha..." Vẻ mặt Trình Thi Đồng nở nụ cười nịnh nọt nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn liếc mắt trừng cô, không nói gì.

Đừng thấy Trình Thi Đồng bình thường đùa giỡn với Trình Chi Ngôn, nhưng khi Trình Chi Ngôn thực sự tức giận, ít nhiều gì cô cũng có chút run sợ.

Trình Thi Đồng len lén đưa mắt, liếc nhìn Tiểu Thỏ đứng bên cạnh Trình Chi Ngôn, đưa tay nhéo tay của cô ấy một cái, ý bảo Tiểu Thỏ nhanh nói giùm mình vài câu có ích đi, mau cứu giãn tình hình này.

Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, đưa tay kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, cười hì hì ní:"Anh nước chnah, bây giờ không phải là Đồng Đồng trở về rồi sao, chúng em còn chưa đi ước nguyện nữa?"

Trong lúc hai người kia mờ ám, tất nhiên không chạy khỏi tầm mắt của Trình Chi Ngôn, nhưng dù sao hôm nay cũng là mùng một đầu năm, anh cũng làm bộ như không thấy, "Lần sau không được tự ý chạy loạn, nghe chưa?"

"Dạ nghe." Trình Thi Đồng cúi đầu, âm thanh yếu ớt vang lên.

"Đi thôi, đi cầu nguyện." Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, lắc đầu, một tay nắm Tiểu Thỏ một tay nắm Trình Thi Đồng đi đến điện Thiên Vương trước mặt.

Sau khi hoàn thành xong ước nguyện, ba người đi dạo quanh chùa một lúc, lúc này mới xuống núi về nhà.

Điều làm cho Trình Thi Đồng tiếc nuối là, lúc đi xung quanh, cô cũng không gặp lại tiểu hòa thượng kia.

Lúc xuống núi, Trình Thi Đồng nhéo nhẹ cánh tay của Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thỏ cậu cầu nguyện gì thế?"

"À, chính là lớn nhanh một chút, không phải lúc lên núi tớ đã nói với cậu rồi sao?" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Thi Đồng, nghi ngở hỏi một câu, sau đó thuận miệng hỏi: "Còn cậu, ước nguyện thành tích năm sau sao?"

"Trừng Tịch? ?" Trình Thi  Đồng sửng sốt một chút, sau đó chần chờ gật đầu nói: "Ừ. . .Tớ ước nguyện có thể gặp lại Trừng Tịch?"

"A? Thành tích dùng để xem sao? Tiểu Thỏ không hiểu những lời Trình Thi Đồng nói.

"Ha ha, không có gì." Trình Thi Đồng nhanh chóng kéo tay áo Tiểu Thỏ chuyển sang chuyện khác: "Chú nhỏ có nguyện vọng gì thế?"

"Thi trung học thuận lợi." Trình Chi Ngôn cúi đầu, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, thuận miệng trả lời.

"A thật là không có sáng kiến gì cho nguyện vọng thế." Trình Thi Đồng bỉu môi nói: "Chú nhỏ thành tích chú tốt như vậy, mẹ cháu nói, chú nhất định có thể thi lên trung học, hơn nữa còn là lớp trọng điểm."

Trình Chi Ngôn nghe vậy, cười cười, không nói gì.

"Ai, đi thôi đi thôi, trở về đi, bụng tớ thật là đói."

"Không phải cậu mới ăn sáng xong sao."

"Leo núi thật là tiêu hao thể lực mà.

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc HắcTác giả: Vong Ký Hô Hấp MiêuTruyện Ngôn TìnhGiữa hè tháng bảy, trên bầu trời xanh biếc không có một chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong không khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu. Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn đi chào hỏi hàng xóm với mẹ. Lại nói, thật ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung đã có quan hệ tốt như chị em gái, cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác một lần nghĩ rằng các cô là chị em ruột) Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say nói chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở trên ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt. Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả thì đã nghe trên lầu một hồi tiếng bước chân “… Cô vừa mới chạy đến bảo điện Đại Hùng, thì thấy Trình Chi Ngôn dẫn theo Tiểu Thỏ đang hỏi hòa thượng trong điện cái gì đó.Cô len lén chạy đến sau lưng Trình Chi Ngôn, dùng sức đánh một cái vài lưng của Trình Chi Ngôn: "Chú nhỏ!"Trình Chi Ngôn quay đầu, gương mặt đẹp trai thanh tú tràn đầy lo lắng, "Em chạy đi đâu thế, anh và Tiểu Thỏ tìm em nửa ngày trời có biết không?""A...Em... Em bị lạc đường." Trình Thi Đồng nhìn cặp lông mày của anh nhăn lại, nhanh chóng tỏ thái độ tốt cúi đầu nhận sai: "Lần sau em sẽ không bao giờ... chạy loạn nửa, chú nhỏ, anh đừng nổi giận mà...""Nếu như em chạy mất, anh biết ăn nói thế nào với mẹ em đây?""Sẽ không... Chú nhỏ, tốt xấu gì đây cũng là chùa, làm gì có người nào chạy đến chùa lừa bán phụ nữ trẻ em chứ, hơn nữa, cái chùa này lớn như vậy, đi một vòng xuống, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp nhau mà ... ha ha..." Vẻ mặt Trình Thi Đồng nở nụ cười nịnh nọt nhìn Trình Chi Ngôn.Trình Chi Ngôn liếc mắt trừng cô, không nói gì.Đừng thấy Trình Thi Đồng bình thường đùa giỡn với Trình Chi Ngôn, nhưng khi Trình Chi Ngôn thực sự tức giận, ít nhiều gì cô cũng có chút run sợ.Trình Thi Đồng len lén đưa mắt, liếc nhìn Tiểu Thỏ đứng bên cạnh Trình Chi Ngôn, đưa tay nhéo tay của cô ấy một cái, ý bảo Tiểu Thỏ nhanh nói giùm mình vài câu có ích đi, mau cứu giãn tình hình này.Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, đưa tay kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, cười hì hì ní:"Anh nước chnah, bây giờ không phải là Đồng Đồng trở về rồi sao, chúng em còn chưa đi ước nguyện nữa?"Trong lúc hai người kia mờ ám, tất nhiên không chạy khỏi tầm mắt của Trình Chi Ngôn, nhưng dù sao hôm nay cũng là mùng một đầu năm, anh cũng làm bộ như không thấy, "Lần sau không được tự ý chạy loạn, nghe chưa?""Dạ nghe." Trình Thi Đồng cúi đầu, âm thanh yếu ớt vang lên."Đi thôi, đi cầu nguyện." Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, lắc đầu, một tay nắm Tiểu Thỏ một tay nắm Trình Thi Đồng đi đến điện Thiên Vương trước mặt.Sau khi hoàn thành xong ước nguyện, ba người đi dạo quanh chùa một lúc, lúc này mới xuống núi về nhà.Điều làm cho Trình Thi Đồng tiếc nuối là, lúc đi xung quanh, cô cũng không gặp lại tiểu hòa thượng kia.Lúc xuống núi, Trình Thi Đồng nhéo nhẹ cánh tay của Tiểu Thỏ, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thỏ cậu cầu nguyện gì thế?""À, chính là lớn nhanh một chút, không phải lúc lên núi tớ đã nói với cậu rồi sao?" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Thi Đồng, nghi ngở hỏi một câu, sau đó thuận miệng hỏi: "Còn cậu, ước nguyện thành tích năm sau sao?""Trừng Tịch? ?" Trình Thi  Đồng sửng sốt một chút, sau đó chần chờ gật đầu nói: "Ừ. . .Tớ ước nguyện có thể gặp lại Trừng Tịch?""A? Thành tích dùng để xem sao? Tiểu Thỏ không hiểu những lời Trình Thi Đồng nói."Ha ha, không có gì." Trình Thi Đồng nhanh chóng kéo tay áo Tiểu Thỏ chuyển sang chuyện khác: "Chú nhỏ có nguyện vọng gì thế?""Thi trung học thuận lợi." Trình Chi Ngôn cúi đầu, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, thuận miệng trả lời."A thật là không có sáng kiến gì cho nguyện vọng thế." Trình Thi Đồng bỉu môi nói: "Chú nhỏ thành tích chú tốt như vậy, mẹ cháu nói, chú nhất định có thể thi lên trung học, hơn nữa còn là lớp trọng điểm."Trình Chi Ngôn nghe vậy, cười cười, không nói gì."Ai, đi thôi đi thôi, trở về đi, bụng tớ thật là đói.""Không phải cậu mới ăn sáng xong sao.""Leo núi thật là tiêu hao thể lực mà.

Chương 123: Nguyện vọng năm mới (5)